“Ăn hết phần của mình” là một thói quen tốt cần được dạy từ sớm. Thói quen này không chỉ giúp Bé biết trân trọng thực phẩm, công sức của Ba Mẹ và người nấu, mà còn nuôi dưỡng sự biết ơn, tiết kiệm và ý thức bảo vệ môi trường.

Dưới đây là 7 cách đơn giản để Ba Mẹ giúp Bé tập thói quen không bỏ mứa đồ ăn một cách nhẹ nhàng, tự nhiên.

🥣 Cho Bé chọn phần ăn vừa đủ với sức mình

Bé nhỏ ăn ít hơn người lớn là chuyện bình thường. Nhưng nhiều Ba Mẹ muốn Bé ăn nhiều để khỏe mạnh hơn nên thường dọn phần ăn quá tay. Kết quả là Bé ăn không hết, rồi thành thói quen bỏ mứa lúc nào không hay.

Vậy nên, mỗi bữa Ba Mẹ thử cho Bé tự chọn phần ăn vừa sức, hoặc gắp một ít trước, nếu Bé ăn hết thì cho thêm. Vừa không lãng phí, vừa giúp Bé biết mình ăn được bao nhiêu là đủ.

🥬 Kể cho Bé nghe câu chuyện phía sau bữa cơm

Bé nhỏ chưa hiểu được hết giá trị của hạt cơm, ngọn rau, nhưng Bé lại rất thích nghe kể chuyện. Ba Mẹ có thể nhẹ nhàng chia sẻ với Bé về hành trình từ cánh đồng tới bàn ăn – rằng mỗi hạt gạo, mỗi miếng rau là mồ hôi của biết bao người. Ví dụ những câu chuyện như:

“Con biết không, hạt gạo này là bác nông dân phải trồng mấy tháng liền dưới nắng gió sau đó thu hoạch, phơi khô, đi chà vỏ rồi chúng ta mới nấu được thành bữa cơm hôm đấy.”

“Miếng cá này là do Mẹ dậy sớm ra chợ chọn kỹ cho bữa cơm nhà mình đó con.”

Những mẩu chuyện tưởng chừng nhỏ xíu ấy lại giúp Bé hiểu công sức của người làm nên bữa cơm và trân trọng thức ăn hơn nhiều.

🍳 Cho Bé phụ giúp chuẩn bị và dọn dẹp sau bữa ăn

Bé rất thích được “làm chung” với Ba Mẹ. Hãy để Bé nhặt rau, rửa trứng, dọn bàn, lau cái muỗng… dù hơi chậm một chút, bừa một chút – nhưng bù lại, Bé thấy mình có phần trong bữa cơm. Và thường món gì Bé “góp sức” làm ra, Bé sẽ vui vẻ ăn hết sạch!

Ba Mẹ có thể khuyến khích Bé: “Con giúp mẹ nhặt rau nhé?”, “Con bưng chén không?” – những việc nhỏ thôi nhưng gieo mầm ý thức rất lớn.

❄️ Cùng Bé học cách không lãng phí

Nếu hôm nào Bé lỡ lấy hơi nhiều, Ba Mẹ đừng vội trách Bé. Thay vào đó, cùng Bé nghĩ cách giữ lại phần ăn chưa dùng hết: đậy kín, để vào tủ lạnh, hoặc chia sẻ cho người khác nếu có thể.

Dần dần, Bé sẽ học được: “Mình lấy vừa đủ, ăn hết phần mình lấy – đó là cách tôn trọng đồ ăn và cả công sức người nấu.”

💖 Những câu cảm ơn và lời chúc trong bữa ăn cũng là cách để Bé vui vẻ tận hưởng bữa ăn hơn.

Một câu “Con cảm ơn ba/mẹ nấu ăn ngon” hay “Chúc cả nhà ăn ngon miệng” sẽ tạo không khí tích cực và khiến Bé trân trọng bữa ăn hơn. Khi Bé học được cách thể hiện lòng biết ơn, thói quen tốt khác sẽ đến theo cách rất tự nhiên.

🪞 Ba Mẹ làm gương cho Bé

Bé quan sát và học từ Ba Mẹ mỗi ngày. Nếu Ba Mẹ luôn ăn vừa đủ, không bỏ phí, Bé sẽ dần hình thành thói quen giống vậy.

Mỗi lần ăn xong sạch phần mình lấy, Ba/Mẹ có thể nói vui với Bé: “Ba/Mẹ ăn hết rồi nè, không bỏ phí miếng nào luôn!”

Lâu dần, Bé sẽ thấy đó là điều bình thường và làm theo một cách tự nhiên.

👏 Khen ngợi đúng lúc – Ghi nhận sự cố gắng của Bé

Khi Bé ăn hết phần, hoặc biết lấy vừa đủ, Ba Mẹ hãy dành cho Bé những lời động viên bằng việc khen Bé một cách cụ thể: “Hôm nay con ăn hết cơm rồi, giỏi quá!” hoặc dán sticker thưởng nếu nhà đang dùng bảng khen hoặc góc khích lệ cho Bé.

Việc khen đúng lúc giúp Bé có động lực lặp lại hành vi tốt.

Tập cho Bé thói quen không bỏ mứa đồ ăn không chỉ là xây dựng một thói quen tốt, mà còn là cách để dạy Bé biết trân trọng công sức, hiểu giá trị của sự tiết kiệm và yêu thương những gì mình có.

Ba Mẹ kiên nhẫn, bắt đầu từ những điều nhỏ nhất và nhẹ nhàng để từ đó Bé sẽ hiểu, và thói quen tốt sẽ theo Bé suốt đời.

Daisy Home Preschool

😥 Có một ngày, sau giờ học hoặc khi đi chơi về, Bé bỗng buồn thiu rồi nói khẽ:

– “Bạn nói con xấu…”

– “Chị kia nói: sao em dở vậy…”

Có thể lời nói ấy chỉ là bâng quơ, có thể người lớn chỉ lỡ miệng, hay bạn bè chỉ đang vô tình… Nhưng với một đứa bé nhỏ, chưa có chiếc áo giáp nào cho cảm xúc của mình, những lời ấy có thể khiến Bé tổn thương trong lòng. Dù bề ngoài Bé không khóc, không phản ứng gì, nhưng bên trong có thể đã nhói lên một vết thương nho nhỏ.

Là Ba Mẹ, chúng ta không thể kiểm soát được hết những gì người khác nói, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể giúp Bé vượt qua, chữa lành và lớn lên mạnh mẽ hơn. Vậy Ba Mẹ nên làm gì khi Bé bị chê?

👂 Lắng nghe Bé, đừng vội phản bác hay gạt đi

Khi Bé kể rằng ai đó chê Bé, điều đầu tiên Ba Mẹ nên làm là lắng nghe với sự quan tâm thật sự.

“Vậy à, con cảm thấy thế nào khi nghe người ta nói vậy?”

“Con có buồn không? Con muốn Ba Mẹ ôm con một cái không?”

Chỉ cần một cái ôm, một ánh mắt ấm áp, Bé sẽ cảm thấy được an ủi và tin tưởng rằng mình không cô đơn.

💁‍♀️ Công nhận cảm xúc của Bé

Đừng nói “Thôi có gì đâu mà buồn” hay “Kệ họ đi, đừng quan tâm”. Những câu đó có thể vô tình làm Bé cảm thấy cảm xúc của mình không được tôn trọng. Thay vào đó, Ba Mẹ hãy an ủi Bé:

“Mẹ hiểu là con buồn, ai nghe những lời như vậy cũng sẽ thấy không vui.”

“Ba cũng từng bị chê hồi nhỏ, nên Ba hiểu cảm giác đó lắm.”

Khi được thấu hiểu, Bé sẽ dần học cách chấp nhận và quản lý cảm xúc của mình tốt hơn.

👀 Nhìn lại và giúp Bé phân biệt 

Ba Mẹ có thể cùng Bé “gỡ rối” lời chê đó:

“Con thấy người đó nói có đúng không?”

“Nếu đúng một phần, mình có thể cải thiện không? Nếu sai, mình có cần buồn không con?”

Quan trọng là giúp Bé nhận ra giá trị thật của bản thân, rằng một lời chê không định nghĩa Bé là ai, và mình luôn có quyền lựa chọn tin vào điều gì.

🛡 Dạy Bé cách bảo vệ mình

Sau khi Bé đã ổn hơn, Ba Mẹ có thể cùng Bé tập cách đối thoại hoặc phản hồi nhẹ nhàng nhưng tự tin:

“Bạn nói vậy, mình không vui đâu.”

“Mỗi người đều khác nhau, con cũng đang cố gắng từng ngày.”

Việc trang bị cho Bé sự tự tin và cách giao tiếp là món quà quý giá để Bé trưởng thành mạnh mẽ.

🍀 Gieo cho Bé lòng tin – về chính mình, và về thế giới

Sau tất cả, điều Ba Mẹ nên nhắc Bé không phải là “đừng quan tâm người khác nói gì”, mà là:

– “Có người nói không hay, nhưng cũng có rất nhiều người yêu con.”

– “Con có thể chưa giỏi một thứ, nhưng con có rất nhiều điểm đáng yêu.”

– “Điều quan trọng là con biết mình là ai, chứ không phải ai đó nói gì về con.”

Bé không thể kiểm soát lời người khác, nhưng Bé hoàn toàn có thể được trao một nền vững chắc trong lòng: Bé đủ tốt – Bé xứng đáng – và Bé không đơn độc.

🏡 Xây cho Bé “ngôi nhà tinh thần” an toàn

Cuối cùng, hãy đảm bảo rằng gia đình là nơi Bé luôn được yêu thương và đón nhận, dù Bé thế nào đi nữa, để Bé luôn cảm nhận được:

“Với Ba Mẹ, con luôn tuyệt vời theo cách riêng của mình.”

“Con không cần phải giống ai cả – chỉ cần là chính mình, Ba Mẹ luôn ở đây.”

Không ai tránh được việc bị chê trong đời. Nhưng nếu Ba Mẹ đủ vững để đứng bên Bé những lần đầu tiên – Bé sẽ dần học cách đứng vững một mình. Bé có thể chưa nhanh, chưa giỏi, chưa hoàn hảo… Nhưng nếu Bé con luôn tin vào mình, và luôn có Ba Mẹ tin cùng – Bé sẽ đủ mạnh để bước qua mọi lời chê bai.

Daisy Home Preschool

Bé nhỏ – nhất là trong giai đoạn 2–5 tuổi – đang trong hành trình khám phá thế giới xung quanh với tất cả sự tò mò và hứng thú. Đồ chơi của bạn, bút của người lớn, món đồ trong cửa hàng… tất cả đều khiến con muốn chạm, muốn lấy hoặc muốn có ngay.

Đó là điều bình thường, không phải vì con “hư” hay “ích kỷ”, mà đơn giản vì Bé chưa phân biệt được cái gì là “của mình” và “của người khác”; hoặc Bé chưa hiểu được khái niệm xin phép, và càng không nhận thức được ranh giới cá nhân.

Vậy Ba Mẹ phải làm sao để Bé hiểu rằng “Muốn chạm vào gì, thì cần xin phép người có nó trước”, mà không khiến Bé xấu hổ, hay tổn thương?

Daisy Home xin chia sẻ với ba mẹ một số cách nhẹ nhàng, gần gũi để cùng Bé tập làm quen với ranh giới và sự tôn trọng, từ những điều rất đời thường.

🌱 Gieo từ sớm khái niệm “Cái này là của ai?”

Ngay từ lúc Bé khoảng 2 tuổi, Ba Mẹ có thể bắt đầu gieo ý niệm sở hữu thông qua lời trò chuyện hằng ngày:

“Đây là gấu bông của Bin đúng không? Bin yêu nó lắm.”

“Cái mũ kia là của bạn Na. Mình không lấy nếu bạn chưa cho, nha con.”

Lặp lại đều đặn mỗi ngày, Bé sẽ dần hiểu rằng: Mỗi món đồ đều có chủ – và mình cần tôn trọng điều đó.

🌱 Bắt đầu bằng một nguyên tắc nhỏ và lặp lại bằng giọng dịu dàng

Từ những lần đầu tiên Bé định lấy món đồ không phải của mình, Ba Mẹ có thể nhẹ nhàng nhắc:

“Khi mình thấy món gì đẹp, mình hỏi: ‘Con chơi được không?’ rồi hãy chạm vào nhé.”

“Đồ của bạn, của người khác, mình không lấy nếu chưa được cho nha con.”

Ba Mẹ không cần quá nghiêm khắc. Chỉ cần Ba Mẹ nói lại với một giọng đều đều, quen thuộc, và dịu dàng, Bé sẽ ghi nhớ dần như một phần của thế giới quanh mình.

🌱 Khi Bé đòi bằng được, Ba Mẹ hãy bình tĩnh nhưng vững vàng

Sẽ có những lúc con giận dỗi, nằng nặc muốn lấy món đồ đó. Đây là lúc ba mẹ cần làm bạn với cảm xúc của con, chứ không cần vội sửa hành vi.

Hãy ngồi xuống ngang tầm mắt, giữ ánh nhìn ấm áp, và thủ thỉ:

“Mẹ thấy con rất thích món đó. Nhưng mình không tự lấy được, vì nó không phải của mình.”

“Nếu con muốn, mình có thể hỏi ý kiến của bạn/cô bán hàng thử và phải được bạn ấy/ cô ấy đồng ý nhé!”

Khi được công nhận cảm xúc trước, Bé sẽ dễ dàng chấp nhận giới hạn sau đó hơn.

🌱 Khi Bé buồn vì bạn không cho mượn, Ba Mẹ nên làm gì?

Khi Bé xin phép mà bạn không cho mượn, Bé có thể buồn. Tuy nhiên, Ba Mẹ đừng vội can thiệp hay “giải quyết” ngay, mà thay vào đó, hãy cùng Bé cảm nhận và thấu hiểu cảm xúc ấy:

“Bạn chưa đồng ý, chắc là bạn chưa sẵn sàng chia sẻ. Mình thông cảm cho bạn ha”

Sau đó, Ba Mẹ có thể giúp Bé hiểu thêm về ý nghĩa của việc từ chối:

– Từ chối không có nghĩa là ích kỷ hay không tốt. Đôi khi, ai đó chưa sẵn sàng chia sẻ vì món đồ đó rất đặc biệt với họ, hoặc đơn giản là họ chưa thoải mái lúc đó và điều đó cũng là bình thường.

Từ đó, nhẹ nhàng mở rộng cho Bé một góc nhìn mới:

“Lần sau, nếu con chưa muốn cho mượn, con cũng có thể nói ‘không’ – bạn sẽ hiểu và tôn trọng con như con đã làm hôm nay.”

Chính những khoảnh khắc này là dịp để Bé học về sự tôn trọng – cả khi là người đưa ra lời đề nghị hay khi là người cần đưa ra câu trả lời. Bé sẽ dần hiểu rằng tôn trọng là biết lắng nghe cảm xúc của mình và của người khác, kể cả khi câu trả lời là “không”.

🌱 Làm gương cho Bé từ chính hành động của Ba Mẹ

Bé học bằng cách quan sát. Nếu thấy Ba Mẹ luôn:

– Xin phép trước khi mượn đồ nhau

– Gõ cửa trước khi vào phòng con

– Hỏi Bé: “Mẹ dùng bút màu này của con được không?”

Điều này giúp Bé sẽ dần hình thành tư duy tôn trọng đồ vật và không gian riêng của người khác.

🌱 Kể cho Bé nghe những mẩu chuyện nhỏ xíu về “tôn trọng”

– Bạn Thỏ chờ bạn Gấu gật đầu mới chơi chung và hai bạn chơi rất vui

– Bạn Mèo lấy đồ mà chưa hỏi – khiến bạn khác buồn bã

Qua những câu chuyện dễ thương, con sẽ tự thấy mình trong đó, và học theo một cách rất tự nhiên.

🌱 Khen và công nhận khi Bé “xin phép” đúng cách

Mỗi lần Bé chủ động hỏi: “Con chơi được không?” hoặc trả lại đồ sau khi chơi, Ba Mẹ có thể dành cho Bé một lời khen:

– “Cảm ơn con vì đã hỏi Ba/Mẹ trước khi lấy. Của con đây.”

– “Con biết hỏi bạn như vậy là rất tuyệt vời rồi!”

Lời công nhận giúp Bé cảm thấy tự hào và muốn lặp lại hành vi tích cực ấy.

Dạy Bé tôn trọng đồ của người khác không chỉ là để Bé “ngoan” hơn – mà còn là dạy Bé biết đặt mình vào người khác, biết ranh giới, biết cách sống có chừng mực và yêu thương đúng cách.

Bé không cần phải hiểu hết ngay từ lần đầu. Nhưng chỉ cần Ba Mẹ kiên nhẫn thủ thỉ, nhẹ nhàng nhắc lại, làm gương mỗi ngày, Bé sẽ hiểu và khôn lớn từng ngày.

Daisy Home Preschool

Xa Xóm Mũi là tập truyện ngắn mà Nguyễn Ngọc Tư đặc biệt viết dành cho thiếu nhi. Vùng đất ấy có thể sẽ hơi xa lạ với các bạn nhỏ ở thành phố. Nơi đó có tiếng mái chèo khua nước mỗi sớm mai, có bụi lau sậy rậm rạp sau hè, có con đường quê dài hun hút dẫn về căn nhà lá nhỏ liêu xiêu nép mình bên rặng đước. Không có phép màu hay điều kỳ diệu nào xảy ra, miền quê ấy lẳng lặng trở thành ký ức những đứa trẻ Nam Bộ lớn lên cùng mùa nước đổ, mùi khói bếp và nỗi bâng khuâng trong lần chia xa nào đó.

Đất Mũi thân thương ấy có nụ cười giòn tan của cậu bé tinh nghịch, chiều chiều vẫn lẻn đi tắm sông cùng chúng bạn. Ánh mắt đau đáu của chú bé từng bị bỏ rơi nơi công viên vắng, hoài ước mơ về mái ấm gia đình. Và ta cũng chẳng thể quên được bát canh bầu nấu tép bạc ngọt lịm đầu lưỡi của nội – món canh giản dị nhưng quyến luyến ta hơn tất thảy cao lương mỹ vị trên đời. 

Mỗi khung cảnh gợi nhớ thứ cảm giác thân thuộc và dịu dàng, là cả một bầu không khí trong trẻo mà bất kỳ ai từng có tuổi thơ ở quê dễ dàng nhận ra. Nhưng ẩn sau vẻ yên bình ấy là sự cô đơn lặng thầm trong ánh mắt trẻ thơ khi người lớn mải miết với cơm áo gạo tiền. Là hình ảnh người gia gom góp chút sức tàn để dành cho con cháu một tương lai sáng hơn. Là những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường lại hóa ra vô giá về sau, bởi ai biết được bữa cơm đầy đủ, cái xoa đầu hay lời dặn dò này ngày mai còn đó không.

Dù viết cho người lớn hay thiếu nhi, văn Nguyễn Ngọc Tư vẫn khiến ta sẽ phải nghĩ ngợi nhiều. Bởi những điều quý giá nhất thường đến từ sự im lặng, từ tình thương bền bỉ của những người sống dưới mái lá đơn sơ, từ cách họ sẻ chia cả phần đời ít ỏi cho nhau. Một đứa trẻ có thể quanh năm chẳng thêm bộ quần áo đẹp nào nhưng lại biết san sẻ thương yêu qua từng hành động nhỏ. Có ông ngoại lặng lẽ thương cháu, có người cha ít nói, có má lam lũ mà ấm áp vô ngần.

Không dễ để tìm thấy một bài học rõ ràng hay một nhân vật mẫu mực để làm gương trong những câu chuyện này. Nguyễn Ngọc Tư chỉ lặng lẽ kể về sự tử tế được nuôi dưỡng nơi vùng đất nghèo. Đứa trẻ xa quê mang theo tiếng ghe cào đêm, tiếng cơm sôi, tiếng gió lùa qua vách lá để rồi lớn lên với một vùng ký ức không bao giờ phai. Đó là bài học về sự kết nối với gốc rễ, đất đai và những người từng yêu thương mình ngay cả khi không nói thành lời.

Xa Xóm Mũi là một nhịp vỗ nhẹ vào lòng, lời thủ thỉ rằng yêu thương đôi khi chỉ cần được sống trọn với nhau trong những tháng ngày bình dị. Chính từ những điều nhỏ nhoi đó mà các đứa trẻ được lớn lên và biết cách thương yêu, trân quý mọi điều.

Daisy Home Preschool

Ở độ tuổi mầm non, Bé trải qua rất nhiều cảm xúc: vui – buồn – tức giận – sợ hãi – thất vọng… nhưng Bé chưa biết cách diễn đạt thành lời, cũng chưa đủ kỹ năng để “giải tỏa” những cảm xúc khó đó.

Khi không biết phải làm gì với những cảm xúc bên trong, Bé thường có những phản ứng như:

– Hét lên, đánh bạn, khóc mãi không thôi.

– Rúc vào góc phòng, im lặng không nói gì.

– Bám mẹ, ăn vạ vì không biết diễn tả mình đang buồn hay tức.

Lúc này, điều quan trọng với Bé không phải là kiểm soát cảm xúc, mà là học cách giải tỏa cảm xúc một cách an toàn và lành mạnh.

👇 Daisy Home xin chia sẻ cách rất nhẹ nhàng, gần gũi mà Ba Mẹ có thể áp dụng để giúp Bé hiểu – nhận diện – và giải tỏa cảm xúc một cách lành mạnh.

🗣 Cùng Bé gọi tên cảm xúc

Bước đầu tiên để “giải tỏa” chính là Bé cần hiểu mình đang cảm thấy gì. Khi Bé khóc, la hét, tức giận hay thu mình lại, thay vì nói “nín đi” hay “không được như vậy”, hãy nhẹ nhàng giúp Bé gọi tên cảm xúc:

“Con đang buồn vì bạn không cho mượn đồ chơi, đúng không?”

“Mẹ thấy con tức giận khi không được ra ngoài chơi.”

Khi được lắng nghe và thấu hiểu, Bé cảm thấy an toàn hơn. Việc gọi tên cảm xúc không chỉ giúp Bé nhận diện cảm xúc mà còn học cách chấp nhận nó như một điều bình thường.

😭 Ôm và để Bé được khóc

Đôi khi, Bé không cần lời khuyên mà chỉ cần một cái ôm để Bé cảm thấy an toàn, được kết nối và được yêu thương, kể cả khi Bé đang “bùng nổ” cảm xúc. 

Cái ôm là “liều thuốc an thần” tự nhiên. Bé cần biết rằng bất kể Bé đang cảm thấy thế nào – Bé vẫn được yêu thương.

Ngoài ra, khi Ba Mẹ không hoảng hốt trước cảm xúc “bùng nổ” của Bé, Bé cũng học được rằng cảm xúc là điều tự nhiên, không cần giấu giếm.

🎨 Tạo không gian để Bé “xả” cảm xúc một cách an toàn

Bé nhỏ có thể giải tỏa cảm xúc qua vẽ tranh, nặn đất sét, chơi nước, ôm gối khóc, hay hét to trong phòng kín. Đó đều là cách “xả” lành mạnh – giúp Bé không dồn nén hay trút giận sai cách.

Ba Mẹ có thể gợi ý:

“Con muốn vẽ nỗi buồn ra giấy không?”

“Mình cùng nhau hét thật to như sư tử cho nhẹ lòng nha!”

Đừng lo nếu Bé hét lên, miễn là Bé không làm đau ai – điều đó sẽ giúp Bé học cách giải tỏa thay vì kìm nén.

🧘‍♀️ Thổi bong bóng cảm xúc với bài tập thở đơn giản

Bé nhỏ thường phản ứng theo cảm xúc rất nhanh và mạnh. Một cách giúp Bé “hạ nhiệt” là hướng dẫn Bé thở sâu bằng bụng. Hãy làm cùng Bé như một trò chơi:

“Hít vào như ngửi bông hoa, thở ra như thổi tắt ngọn nến.”

Qua đó, Bé sẽ học thở sâu một cách vui vẻ, dễ nhớ và hiệu quả.

💁‍♀️ Trò chuyện cảm xúc mỗi ngày

Trước khi đi ngủ, Ba Mẹ có thể cùng Bé “tổng kết cảm xúc” trong ngày:

“Hôm nay con vui nhất khi nào?”

“Có chuyện gì làm con hơi buồn không?”

Việc này giúp Bé xây dựng thói quen lắng nghe và chia sẻ cảm xúc một cách đều đặn.

Cảm xúc không phải là “xấu” hay “sai” – kể cả khi Bé giận, ghen tị hay buồn bã.

Điều Bé thực sự cần là Ba Mẹ không phán xét, không vội sửa chữa, mà cùng đi qua cảm xúc ấy một cách dịu dàng. Khi Ba Mẹ đồng hành cùng Bé vượt qua từng cơn giận, từng giọt nước mắt, từng nỗi thất vọng nho nhỏ… Bé sẽ lớn lên với nội lực mạnh mẽ, trái tim biết yêu thương và khả năng tự điều tiết cảm xúc.

Sau cùng, khi Bé cảm thấy an toàn trong lòng Ba Mẹ, Bé sẽ không cần “gào to” để được lắng nghe nữa.

Daisy Home Preschool

Một buổi gặp mặt bạn bè, một buổi đi chơi, hay chỉ đơn giản là đang ở quán ăn, bỗng Bé hét lên, đòi thứ gì đó bằng giọng gắt gỏng, hoặc nói điều gì đó khó nghe với người lớn bên cạnh. Trong khoảnh khắc ấy, điều khiến Ba Mẹ bối rối không chỉ là hành vi của Bé, mà còn là ánh nhìn xung quanh, tiếng thở dài từ người lớn, hay một câu nói vô tình như: “Trẻ gì mà hỗn quá!” hay “Ba mẹ không biết dạy à?

Dưới sức ép ấy, rất nhiều Ba Mẹ buộc phải phản ứng nhanh: la mắng Bé, kéo Bé ra chỗ khác, dằn giọng răn đe…

Không Ba Bẹ nào muốn Bé cư xử tệ trước mặt người khác, nhưng có khi nào Ba Mẹ tự hỏi: cách phản ứng này có giúp Bé hiểu, hay chỉ khiến Bé sợ và tổn thương?

💁‍♀️ Trong bài viết này, Daisy Home muốn cùng Ba Mẹ bước chậm lại một nhịp, để nhìn nhận lại tình huống ấy bằng một góc nhìn nhẹ nhàng hơn, hiệu quả hơn, và đầy tính nuôi dưỡng.

Trước tiên, Ba Mẹ cần hiểu lý do tại sao Bé có hành vi không mong đợi đó thay vì ngay lập tức dán nhãn rằng “Bé hư”.

Một đứa trẻ la hét, cãi lại hay nói lời “khó nghe” không hẳn vì Bé hỗn hào, phía sau những hành vi đó, rất có thể là:

– Bé đang cảm thấy bị bỏ rơi khi Ba/ Mẹ mải trò chuyện mà không để ý đến mình

Bé đang lo lắng, sợ hãi trong môi trường nhiều người lạ

– Hoặc đơn giản, Bé đang rất mệt, đói, hoặc quá tải cảm xúc, nhưng chưa đủ khả năng diễn đạt

– Bé nhỏ chưa đủ khả năng gọi tên cảm xúc – nên cảm xúc sẽ… “vỡ òa” thành hành vi. 

Và nếu người lớn chỉ mắng Bé vì hành vi mà không hiểu cảm xúc, thì vấn đề chỉ được “đè xuống”, không thực sự được giải quyết.

👇 Ba Mẹ có thể làm gì để xử lý tốt hơn khi Bé có những phản ứng không mong đợi như vậy? Daisy Home xin chia sẻ 4 bước xử lý tinh tế, nhẹ nhàng mà vẫn giúp Bé học được cách cư xử đúng mực

✅ Bước 1: Giữ bình tĩnh – Ưu tiên bảo vệ hình ảnh của Bé trước người khác

Bé có thể chưa phù hợp, nhưng dưới ánh nhìn của người khác, Ba Mẹ vẫn là chỗ dựa đầu tiên và duy nhất của Bé.

Thay vì mắng: “Con hư quá, Ba/ Mẹ nói hoài không biết nghe!”

Hãy bước tới nhẹ nhàng, cúi xuống ngang tầm mắt và nói: “Ba/ Mẹ thấy con đang khó chịu đúng không? Ba/ Mẹ và con ra ngoài một chút nha.”

✨ Điều này giúp Bé không bị tổn thương trước đám đông và cũng là cách Ba Mẹ dạy Bé rằng: “Ba Mẹ luôn bên con ngay cả khi con cư xử chưa tốt.”

✅ Bước 2: Kết nối cảm xúc – Gọi tên điều Bé đang cảm thấy

Khi đã ra ngoài hoặc chuyển sang một không gian riêng hơn (góc sân, hành lang, bậc thềm), hãy nhẹ nhàng hỏi Bé: “Hồi nãy con giận hả? Con khó chịu điều gì vậy, con nói Ba/Mẹ nghe được không?”

Nếu Bé im lặng, Ba/Mẹ có thể gợi ý: “Có phải vì Ba/Mẹ đang nói chuyện với cô nên con cảm thấy bị bỏ rơi không?” hoặc “Con có đang buồn vì bạn lấy đồ chơi không hỏi không?”

Việc gọi tên cảm xúc giúp Bé hiểu rõ hơn điều mình đang trải qua. Đây là bước đầu tiên giúp Bé biết điều chỉnh bản thân, thay vì hành xử theo bản năng.

✅ Bước 3: Hướng dẫn lại hành vi

Sau khi lắng nghe và xác nhận cảm xúc, hãy nhẹ nhàng nhắc Bé:

“Con giận là bình thường. Nhưng khi mình giận, mình không nên hét lên hay nói lời khó nghe, vì điều đó làm người khác buồn.”

“Nếu lần sau con buồn, con có thể nắm tay mẹ và nói: Mẹ ơi, con muốn mẹ nghe con.”

Đây là lúc dạy kỹ năng giao tiếp và cách thể hiện cảm xúc phù hợp. Thay vì bảo Bé “không được la hét”, hãy cho Bé lựa chọn mới: “Nếu con tức giận, con có thể làm gì?”

✅ Bước 4: Cùng Bé sửa sai một cách nhẹ nhàng, không ép buộc

Nếu Bé vừa nói lời không hay với người khác, Ba/Mẹ hãy gợi ý:

“Lúc nãy con nói vậy làm cô buồn đó. Con có muốn cùng Ba/Mẹ quay lại xin lỗi cô không? Ba/Mẹ sẽ đi với con.”

Không ép Bé phải nói ngay lập tức, nhưng hãy hướng Bé đến hành động chịu trách nhiệm, vì chính Bé lựa chọn, không vì bị bắt buộc. Qua đó, giúp Bé học cách sửa lỗi trong sự thoải mái, không bị ép buộc hay xấu hổ.

✅ Bước 5: Sau sự việc, Ba Mẹ dành thời gian chia sẻ, kết nối lại với Bé

Khi cả nhà yên tĩnh, Ba Mẹ nên nói chuyện với Bé về sự việc, không trách móc mà chia sẻ như người bạn:

“Lúc nãy con buồn nên đã la lên. Mẹ muốn giúp con biết cách nói để mọi người dễ hiểu con hơn.”

Bằng cách này, Bé cảm nhận được Ba Mẹ đồng hành, Bé sẽ tin tưởng và dễ tiếp thu hơn.

Việc giữ thể diện trước người khác là điều ai cũng mong muốn, nhưng quan trọng hơn cả là Bé được dạy để biết yêu thương, tôn trọng người khác và chính mình. Khi Bé bộc lộ cảm xúc không đúng cách, đó không phải là Bé “hư,” mà là Bé đang cần Ba Mẹ bên cạnh để hiểu và hướng dẫn đúng lúc.

Việc Ba Mẹ đủ bình tĩnh để nghe điều Bé chưa nói, và đủ bao dung để điều chỉnh Bé trong yêu thương, sẽ giúp Bé lớn lên với nội lực mạnh mẽ và khả năng tự điều chỉnh đáng kinh ngạc.

Daisy Home Preschool

Coraline không phải là một tác phẩm thiếu nhi tươi sáng, dễ thương theo lối thông thường. Cuốn sách mở ra một cánh cửa kỳ dị khiến cả người lớn cũng phải rùng mình và lặng người suy ngẫm trước câu chuyện về một cô bé đi lạc vào thế giới song song, nơi mọi thứ tưởng chừng hoàn hảo cho đến khi sự thật méo mó hiện hình.

Coraline là một cô bé thông minh, hiếu kỳ và giàu trí tưởng tượng, sống trong một căn nhà cổ cùng cha mẹ luôn bận rộn. Những người hàng xóm của cô bé cũng chẳng mấy thân thiện – hai bà già diễn viên sống trong quá khứ huy hoàng và ông lão nuôi đàn chuột xiếc nhưng chưa từng biểu diễn. Trong thế giới ấy, Coraline cảm thấy lạc lõng và buồn tẻ. Ở tuổi của cô bé, sự thờ ơ của người lớn, dù là vô tình, cũng đủ khiến trẻ cảm thấy bị bỏ quên giữa một không gian quá rộng lớn và khó hiểu. Để lấp đầy sự cô đơn, cô bé bắt đầu tự tạo ra những cuộc phiêu lưu trong trí tưởng tượng của mình.

Cho đến một ngày, cánh cửa nhỏ trong phòng khách vốn chỉ mở ra bức tường gạch đã bất ngờ dẫn Coraline đến một phiên bản khác của chính ngôi nhà mình. Ở đó, cô gặp “bố khác” và “mẹ khác” – những người luôn tươi cười, nấu những món ăn ngon và dành cho cô sự quan tâm tuyệt đối. Thế giới ấy thỏa mãn mọi khát khao được yêu thương và chú ý. Coraline nhanh chóng bị cuốn vào cảm giác ấm áp giả tạo ấy. Nhưng rồi, như trong mọi câu chuyện cổ tích mang màu sắc rùng rợn, sự hoàn hảo ấy dần bộc lộ bản chất đáng sợ. Đằng sau vẻ ân cần là kiểm soát, sau đôi mắt cúc áo là sự chiếm hữu linh hồn, và sau tình yêu ngọt ngào là âm mưu giam cầm vĩnh viễn.

Coraline không bỏ chạy, mà quyết định quay trở lại nơi đáng sợ đó để cứu cha mẹ mình. Điều thực sự giúp Coraline trở về không chỉ là lòng dũng cảm, mà còn là sức mạnh của tình yêu thương. Cô bé nhận ra rằng mình yêu cha mẹ dù họ bận rộn và đôi khi lơ đãng, bởi tình yêu không chỉ cần chân thành chứ chẳng phải hoàn hảo. Nó không nằm ở những bữa ăn ngon hay lời khen, mà hiện hữu trong những điều nhỏ nhặt như cái ôm buổi sáng, ánh mắt quan tâm hay cả việc đơn giản như là gọi đúng tên một đứa trẻ. Cuộc gặp gỡ với “mẹ khác” giúp Coraline nhận ra đâu là tình yêu thực sự, đâu là sự kiểm soát; đâu là tự do, đâu là giam hãm.

Trẻ em vốn nhạy cảm với điều không thật, nhưng cũng dễ bị dẫn dụ bởi những ngọt ngào. Coraline giúp trẻ học cách lắng nghe cảm xúc, phân biệt giữa an toàn thật sự và sự lệ thuộc dễ chịu. Một thế giới không buồn chán, nơi mọi điều ước đều được đáp ứng, thoạt nghe như thiên đường, nhưng thực chất là cái bẫy nuốt chửng bản sắc.

Đây là một cuốn sách nên được đọc cùng nhau, không phải để bảo vệ trẻ khỏi nỗi sợ, mà để giúp trẻ gọi tên nỗi sợ ấy, hiểu sự khác biệt giữa vẻ đẹp bề ngoài và giá trị bên trong. Câu chuyện không chỉ là một cuộc phiêu lưu kỳ ảo, mà là hành trình trở về với chính mình, với tình yêu thương không điều kiện và mái nhà mà ta chỉ thực sự nhận ra ý nghĩa khi đã đi xa một đoạn rất dài.

Daisy Home Preschool

Ở Việt Nam, lời chào không chỉ là phép lịch sự cơ bản mà còn là cách để thể hiện sự tôn trọng, yêu thương và gắn kết giữa người với người. Với bé nhỏ, việc biết chào hỏi giúp Bé dễ dàng kết nối với mọi người xung quanh. Tuy nhiên, không phải Bé nào cũng dễ dàng biết cách chào. Có Bé ngại ngùng, có Bé chưa hiểu vì sao phải chào, có Bé chỉ chào khi Ba Mẹ nhắc… Vậy làm sao để dạy Bé chào hỏi một cách tự nhiên, vui vẻ mà không áp lực?

👇 Hôm nay, Daisy Home xin được chia sẻ cùng Ba Mẹ cách dạy Bé chào hỏi – nhẹ nhàng, cụ thể và dễ áp dụng trong cuộc sống hằng ngày.

✅ Bé học bằng cách quan sát và Ba Mẹ chính là “người thầy đầu tiên”

Ở độ tuổi mầm non, Bé học tốt nhất thông qua bắt chước người lớn. Nếu mỗi ngày Bé đều nhìn thấy Ba Mẹ chào hỏi lễ phép với ông bà ngoại, hay chú bảo vệ, bác hàng xóm,…, thì dần dần, Bé sẽ tiếp nhận điều đó như một việc tự nhiên. Ba Mẹ hãy chào rõ ràng, vui vẻ trước mặt Bé. Đừng ngần ngại “làm mẫu” mỗi khi có dịp, bởi chính sự lặp lại này sẽ dạy Bé nhanh hơn bất kỳ lời dặn dò nào.

✅ Tập luyện trong không gian quen thuộc

Đừng vội đòi hỏi Bé chào hỏi ngay khi gặp người lạ hay trong những tình huống căng thẳng. Hãy bắt đầu bằng cách cho Bé tập chào ông bà, anh chị trong nhà hoặc những người quen thuộc. Chẳng hạn:

Buổi sáng: “Con chào ba đi nào!”

Khi ông bà đến chơi: “Con ra chào bà ngoại nhé!”

Nếu Bé còn ngại, Ba Mẹ có thể biến việc chào thành trò chơi: “Bây giờ mẹ làm khách, con làm chủ nhà nha. Khách đến mình chào sao ta?”

Việc chơi mà học sẽ giúp Bé vui vẻ tiếp thu thay vì cảm thấy bị “ra lệnh”.

✅ Kiên nhẫn và không ép buộc

Đôi khi, ra ngoài gặp người lạ, Bé đột nhiên… im bặt. Đó không phải là vì Bé không lễ phép, mà có thể vì Bé đang ngại, căng thẳng hoặc chưa quen với hoàn cảnh. Lúc này, thay vì thúc ép: “Chào đi con, sao kỳ vậy?”, Ba Mẹ hãy nhẹ nhàng: “Con hôm nay hơi ngại ha, để mẹ chào cô thay con nhé.”

Khi Bé cảm thấy được yêu thương và không bị áp lực, Bé sẽ tự tin hơn để học hỏi.

✅ Khen ngợi đúng lúc, tạo động lực cho Bé

Mỗi khi Bé biết chào hoặc có nỗ lực dù nhỏ, Ba Mẹ nên dành lời khen chân thành: “Con chào cô Mai ngoan quá! Cô cũng rất vui khi nghe con chào.”

Lời khen sẽ giúp Bé cảm thấy vui và muốn tiếp tục thực hành lời chào.

✅ Giải thích ý nghĩa của lời chào

Dạy Bé hiểu rằng lời chào không chỉ là “một phép lịch sự” mà còn là cách để thể hiện tình cảm, sự quan tâm tới người khác: “Mỗi khi con chào ai, là con đang gửi đến họ một nụ cười. Cô/chú sẽ rất vui khi thấy con ngoan như vậy. Mình có thể kết bạn dễ hơn nữa đó!”

Hiểu được điều này, Bé sẽ muốn chào hỏi vì Bé biết mình đang làm điều tốt và được mọi người yêu quý hơn.

Lời chào tưởng chừng đơn giản nhưng lại là bài học đầu đời quan trọng giúp Bé phát triển nhân cách, biết tôn trọng và sống hòa đồng. Nếu hôm nay con chưa chào, Ba Mẹ hãy kiên nhẫn và áp dụng những cách trên. Khi Ba Mẹ làm gương mỗi ngày, nhẹ nhàng nhắc nhở và công nhận sự tiến bộ của Bé, thì chắc chắn một ngày, Bé sẽ bước ra ngoài thế giới với một lời chào tự nhiên, tự tin và ấm áp.

Daisy Home Preschool

Làm Ba Mẹ, ai chẳng mong Bé con mình học giỏi, nhanh nhẹn, lễ phép, nổi bật giữa đám đông. Tình yêu thương đôi khi mặc chiếc áo mang tên “kỳ vọng”. Nhưng nếu chiếc áo ấy quá chật, nó sẽ khiến Bé thấy mệt, thấy mình không đủ giỏi, thấy phải cố gắng không ngừng để… làm vui lòng người lớn. Có những đứa bé lớn lên rất ngoan – nhưng sâu bên trong lại luôn thấy mình “chưa đủ tốt”.

💁‍♀️ Khi Ba Mẹ biết cách kỳ vọng đúng, đó sẽ là món quà lớn giúp Bé tự tin hơn từng ngày. Nhưng nếu chưa đúng, thì kỳ vọng ấy lại dễ trở thành… rào cản. Vậy, đâu là cách Ba Mẹ đặt kỳ vọng vào Bé mà không tạo thành gánh nặng? Hãy cùng Daisy Home tìm hiểu ngày bài dưới đây nhé!

🌱 Kỳ vọng không phải là ép con phải giỏi – mà là tin con sẽ lớn lên theo cách của riêng mình

Mỗi Bé đều có nhịp phát triển riêng. Có Bé 18 tháng đã nói rõ, nhưng cũng có Bé đến 3 tuổi mới nói sõi. Có Bé rất thích khám phá, nhưng cũng có Bé trầm lặng, thích quan sát. Việc so sánh Bé với người khác không giúp Bé phát triển – nó chỉ khiến Bé thấy mình thua kém. Thay vào đó, hãy nhìn vào từng bước tiến của chính Bé: Hôm nay Bé đã ngồi tập trung lâu hơn hôm qua một chút, đã dám thử nói ra điều mình muốn, như vậy là đã đáng khen rồi.

🌱 Chấp nhận những lần sai – vì đó là điều tự nhiên trong hành trình lớn lên

Nếu Bé lỡ làm đổ ly sữa, hãy dạy Bé cách lau dọn – chứ đừng vội quát tháo.

Nếu Bé giận dỗi vô cớ, hãy gợi mở trò chuyện – thay vì gắn nhãn “bướng bỉnh”.

Nếu Bé sai, hãy chỉ cách sửa – chứ đừng để Bé thấy mình là “đứa trẻ tệ”.

Bé con cần được Ba Mẹ nhìn nhận cả những phần chưa chỉn chu – để đủ can đảm thử lại, và tin rằng mình vẫn luôn được thương yêu. Vì khi Bé cảm thấy mình vẫn được thương – ngay cả khi chưa giỏi, đó là lúc con học được lòng bao dung và tình yêu không điều kiện.

🌱 Thay vì thúc ép, hãy chọn cách đồng hành

Thay vì chỉ đứng ngoài dõi theo kết quả, Ba Mẹ có thể chọn đồng hành cùng Bé. Ví dụ, thay vì hỏi: “Sao con chưa biết tự dọn đồ?”. Ba Mẹ thử chuyển sang: “Mẹ chỉ con cách gấp áo nhé? Mình cùng làm nè.”

Khi được Ba Mẹ ở cạnh, Bé sẽ cảm thấy an toàn để thử, để sai, rồi để dần biết cách đúng; và đôi khi, đó chính là lý do để Bé cố gắng hơn ngày hôm qua.

🌱 Không đặt ra một “phiên bản hoàn hảo” cho Bé

Bởi khi Ba Mẹ chỉ mong Bé đạt một hình mẫu nào đó, Bé sẽ dần đánh mất chính mình để trở thành “đứa trẻ làm Ba Mẹ hài lòng”. Mà điều Bé con thực sự cần là: Được sống đúng với nhịp phát triển của mình, với một tâm hồn đầy niềm tin và yêu thương.

Mỗi lần Ba Mẹ cảm thấy “muốn kỳ vọng thêm ở con”, hãy dừng lại một chút và tự hỏi:

“Điều này là vì con cần – hay vì Ba Mẹ muốn?”

Nếu là vì Bé, hãy đi cùng Bé một cách kiên nhẫn và vui vẻ.

Nếu là vì chính mình, hãy buông nhẹ… để Bé được lớn lên đúng cách.

🌸 Daisy Home tin rằng: Mỗi Bé đều có khả năng tỏa sáng theo cách của riêng mình. Ba Mẹ hãy là người bạn đồng hành, người dẫn đường đủ kiên nhẫn và nhẹ nhàng để Bé tự tin lớn lên trong bình yên, không cần phải chạy theo bất kỳ ai.

Daisy Home Preschool

Sức hút của Những Con Mèo Sau Bức Tường Hoa không đến từ những cú ngoặt bất ngờ hay các pha kịch tính dồn dập, mà từ những chuyện nhỏ nhặt giữa lũ mèo trong một khu vườn đầy nắng. Sáu chú mèo với đủ tính nết sống cùng ông bà Bắp Cải sau bức tường hoa như một nhóm trẻ con náo nhiệt trong sân sau nhà mình. Chúng ham ăn, cãi vã, tò mò, đôi khi ích kỷ, nhưng lại sẻ chia và quan tâm nhau một cách thật bản năng. Chính sự gần gũi ấy khiến câu chuyện trở nên dễ chịu hơn. Như thể chỉ cần ta sẵn lòng ngồi xuống và quan sát thế giới thấp hơn một chút thì sẽ nhìn thấy tình yêu thương đang nảy mầm từ những điều nho nhỏ.

Ở đó, Cục Mỡ như hình ảnh gần gũi của một đứa trẻ nhạy cảm và giàu lòng trắc ẩn. Cậu mèo béo ụ hay bị trêu chọc bởi vẻ ngoài ham ăn, vụng về nhưng lại là kẻ đầu tiên cảm thông với một chú chuột lạc mẹ, sẵn sàng chia miếng “chúc chích” cuối cùng cho cả nhóm bạn và chấp nhận ăn phần nhỏ nhất. Từ cậu, ta nhận ra rằng lòng tốt không cần ồn ào hay to lớn, mà chỉ cần xuất hiện đúng lúc như một ánh sáng dịu dàng trong đời sống thường nhật.

Coco hậu đậu, sợ chuột thì mang đến một thông điệp về sự trung thực và lòng tự trọng khi quyết không giữ túi tiền bà cụ đánh rơi, dù cậu có thể mua về bao món khoái khẩu. Coco không chỉ chọn sự lương thiện mà còn giữ được lòng tin và tình cảm của những người bạn xung quanh. Trong một thế giới mà trẻ em đang lớn lên giữa nhiều chuẩn mực và sự đánh giá thông qua thành tích, hành động của Coco như nhắc rằng việc “làm điều đúng” vẫn luôn là nền tảng bền vững nhất.

Tom, cậu mèo dũng cảm, không cần hành động phi thường để gây ấn tượng. Cậu chỉ chọn nói ra điều đúng, lên tiếng trước cái sai và ở bên bạn bè khi họ cần. Sự dũng cảm ấy vừa đủ và chân thành, giúp trẻ hiểu rằng can đảm không phải là không sợ mà là vẫn bước lên khi cần.

Bên cạnh đó còn có nữ hoàng Sasa đẹp đẽ, sang chảnh nhưng là một bà mẹ mất convà giàu lòng trắc ẩn; Fufu bác học phát minh ra hệ thống tiền tệ mèo; Lulu bé nhỏ ai cũng muốn chở che, bảo vệ… Tất cả đều như một lát cắt tính cách đẹp. Sự đáng yêu ấy không chỉ chinh phục bà Bắp Cải, mà còn thay đổi cả ông Bắp Cải, từ chỗ khó chịu với lũ mèo vì chúng làm mọi thứ lộn xộn, chiếm chỗ ngủ của ông, thiếu quan tâm khiến cả lũ bị đói, đến khởi đầu một tình bạn mới. 

Cuốn sách nhỏ khép lại với hình ảnh về ngôi nhà sau bức tường hoa đẹp đẽ bình yên: “Có sáu con mèo đang thong dong phơi nắng cạnh những bụi hoa trong vườn. Một con phơi bụng phệ nằm ngủ ở xó bếp, một con bận rình chim sẻ ngoài vườn, một con thong thả chải lông bên bậu cửa sổ, một con đủng đỉnh ngắm mây, một con mải mê đọc sách, con bé nhất tung tăng đuổi bướm. Cả khu vườn như một bức tranh đầy hoa và mèo”. Đây không đơn thuần là truyện về mèo, mà còn như tấm gương phản chiếu thế giới tuổi thơ, nơi trẻ hiểu chính mình, được sống trong yêu thương và học cách lớn lên bằng lòng tử tế.

Daisy Home Preschool