Tình yêu sẽ đến khi trái tim rộng mở
“Chuyến phiêu lưu kỳ diệu của Edward Tulane” là một cuốn sách nhỏ, thế nhưng cuộc hành trình của chú thỏ sứ được Kate DiCamillo khắc hoạ với vô vàn đợt sóng cảm xúc cuộn trào. Edward đã phải trải qua một chặng đường rất dài để tìm cách mở rộng trái tim mình. Liệu một chú thỏ bằng sứ có thể đi tới những đâu? Một chú thỏ bằng sứ có thể sống và yêu như thế nào? Tình yêu mang vị gì? Nếu là vị đau, chú có còn nên tiếp tục thương yêu? Cùng với hoạ sĩ tài ba Bagram Ibatoulline, mỗi đầu chương sách sẽ là một bức tranh sinh động về chú thỏ bằng sứ này, giờ thì bắt đầu nhé!
Ngày xưa, chính là ngày xưa, có một chú thỏ trên đường phố Ai Cập được làm thủ công hoàn toàn bằng sứ, đặc biệt chú có đuôi được làm bằng lông thỏ chế tác bởi người thợ thủ công bậc thầy. Tên của chú là Edward Tulane. Chú có một cuộc sống như ông hoàng với những bộ lễ phục bằng lụa làm thủ công, giày đặt hàng đóng bằng da hạng nhất, cùng rất nhiều chiếc mũ đặc biệt… Chú còn có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng. Edward Tulane khi ấy vẫn chưa hiểu được rằng bản thân được bao bọc và bảo vệ nhiều thế nào bằng chính yêu thương vô bờ bến của cô chủ nhỏ Abilene. Chú ấy là một con thỏ sứ ngạo mạn. Và cuộc sống êm đềm thì không kéo dài mãi, con chó Rosie với cái mõm nhiều dãi nhớt đã dập tắt mọi thứ khi ngoạm chú khỏi phòng…
Sau bốn năm tồn tại, chú nghe thấy mẹ Abilene gọi mình bằng “nó”, còn cô hầu gái thì khinh miệt chú như thứ đồ vô tri… Chú thỏ xinh đẹp ngày nào giờ đang lẻ bóng ở đáy biển, nằm sấp mặt xuống, đầu kẹt trong bùn và Edward lần đầu cảm nhận rõ ràng nỗi sợ… cho đến khi được ông lão đánh cá vớt lên…
Ngày xưa, ở một ngày xưa khác, Edward Tulane cuối cùng cũng đã tìm thấy đường trở về “nhà” bởi chính con gái của Abilene – cô bé ngày nào từng yêu thương yêu chú đã trở thành một người mẹ, khi bên ngoài đổ một cơn mưa xuân thật đẹp. Trên cổ của cô chủ vẫn đeo chiếc đồng hồ của nó và cô đã nhận ra nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù đã trôi qua rất lâu và đã có thật nhiều những đổi thay. Tình yêu dành cho nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ trái tim nó đủ yêu thương để cảm nhận được. “Ngày xưa, ôi thật diệu kỳ ngày xưa ấy, có một chú thỏ đã tìm được đường về nhà”.
Mở đầu bằng “ngày xưa” và kết thúc cũng bằng “ngày xưa”, chúng ta không thể nhớ rõ Edward Tulane đã mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành chuyến phiêu lưu kỳ diệu của mình. Nhưng hẳn là, trong suốt chặng đường đó, tất cả đều cảm nhận được rõ ràng yêu và được yêu thật đáng trân trọng. Chính tình yêu đã dẫn lối Edward Tulane tìm thấy đường về nhà, trái tim chú bây giờ đã đủ rộng mở để đón nhận những điều ấm áp và dịu dàng nhất.
Daisy Home Preschool