Những đứa trẻ can đảm với trái tim lấp lánh yêu thương

two green moutains
three green moutains

Có những đứa trẻ may mắn được sinh ra dưới mái nhà hạnh phúc, được cha mẹ chăm lo, bảo bọc, nhưng cũng có những em phải sống trong một gia đình không trọn vẹn, trải qua tuổi thơ đầy khổ cực và oan ức. Finn Dove và Derval Dove chính là những đứa trẻ như vậy.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

“Những cú tát thẳng mặt giáng xuống đều đặn như tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ. Chúng lặp đi lặp lại khiến mặt cậu đau điếng, nhưng cậu vẫn nhìn trân trân vào mắt dượng Toby, thấy đôi mắt đó nhỏ đến mức nào, hẹp hòi ra sao. Cậu không ưa dượng Toby. Cậu không đủ sức khỏe để kháng cự, vậy nên cậu chỉ đứng đó, nhận những cú tát khiến đầu cậu choáng váng.” Finn khi đang ở độ tuổi ham bắn bi, đá bóng đã phải chịu đựng những điều đó trong suốt quãng thời gian dài, cho đến khi quyết định bỏ nhà ra đi, chạy đến Island với hy vọng tìm được bà để bảo vệ cô em gái Derval mà mình hết mực yêu thương.

Trong chuyến hành trình mệt mỏi, mỗi buổi sáng thức dậy, ánh mắt Derval lại tràn đầy sợ hãi, nhưng mọi thứ đều biến mất khi cô bé thấy anh trai của mình. Ngoài ra, Poll, Tom, Nickser, Michael hay Moses là những điều ngọt ngào khác trải dài trong từng trang truyện, là những người tuyệt vời đã góp phần tạo nên cuộc phiêu lưu phi thường này, là sự hiện hữu cho vẻ xinh đẹp của cuộc sống khi lòng tốt và sự tử tế ở khắp mọi nơi và ở khắp mọi người mà hai đứa trẻ đã gặp điều ngọt ngào nhất chắc chắn là khi Finn nói về lý do cho cuộc hành trình này, “để em gái mình được ở bên những người yêu thương nó, lắng nghe nó nói”, “là vì tình yêu”, vì “trẻ con nên có ai đó yêu thương mình”, “không bởi vì bản thân cháu, bởi vì cháu đã lớn và cháu có thể tự chăm sóc bản thân. Mà đó là vì Derval. Nó phải có ai đó”. Thực chất, Finn cũng chỉ là cậu bé 12 tuổi và cậu cũng cần “có ai đó”.

Kể từ khi mẹ cậu ra đi, dường như tất cả hạnh phúc đều biến mất, hình ảnh cuối cùng khi cậu nhìn vào căn bếp trước lúc bỏ nhà ra đi, cậu nhớ lại những điều từng khiến mình ấm áp, những nụ cười… mà giờ đây đã vụt tắt. Vậy nên cậu mới quyết định lên đường đi tìm bà trong khi không có gì ngoài cuốn nhật ký với những dòng ngớ ngẩn, không biết chính xác nhà bà ở đâu và cũng chẳng có tiền. Trong sách luôn lặp đi lặp lại hình ảnh Finn băn khoăn liệu quyết định này của cậu có đúng hay không, nhưng mỗi lần như thế hình ảnh em gái lại hiện ra như câu trả lời đích đáng cho chuyến hành trình, mà mục đích cuối cùng chẳng phải vì cậu.

Còn Derval, con bé chịu đựng tất cả những khó khăn khi một bé gái phải lang thang hàng vạn dặm chỉ theo anh trai mà rất ngoan không hề đòi hỏi điều gì. Rõ ràng Derval đang ở cái tuổi quên hết mọi thứ rất nhanh, vậy mà cô bé lại nhớ rõ và kể lại nhiều lần rằng dượng Toby đã đánh Finn. Những tổn thương sẽ khắc sâu vào tâm trí và trở thành nỗi ám ảnh. Tất cả thể hiện rõ nhất khi Derval tiếp xúc lần đầu với những người lạ hoặc với những người lâu ngày gặp lại; cô bé luôn cảnh giác và đánh giá xem đây là người tốt hay xấu.

Và ông Michael nữa, bạn sẽ thích cách ông đặt vấn đề rồi dùng tư duy phản biện để tìm ra đầu mối cho những mục tiêu với các câu hỏi vì sao. Bạn cũng sẽ thích những con người dũng cảm đấu tranh vì người quên mình còn có bà ngoại O’Flaherty, bác Joe và Paddy, những người nông dân, vị thẩm phán, những đứa trẻ trên phố, ông Tom, ông Nickser, cậu bé du mục Moses,…

Walter Macken đã thực sự thành công gieo vào cuộc đời con trẻ những hạt mầm dung chứa sự trưởng thành khi đâm chồi từ mảnh đất khắc nghiệt của lòng tham, sự độc ác. Hãy đọc và chắc chắn bạn sẽ đồng tình rằng, không phải đứa trẻ nào cũng được thương yêu và an toàn trong chính ngôi nhà của mình, không phải đứa trẻ nào cũng có hành trình trưởng thành êm đềm dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Hai chú bồ câu nhỏ như đại diện cho một bộ phận trẻ em ngày ngày phải đối mặt với sự bạo hành từ người lớn nhưng vẫn khát khao một cuộc sống bình yên, thứ mà đáng lẽ chúng hiển nhiên phải có.

Daisy Home Preschool