Vẫn lối kể chuyện dí dỏm mà ta đã từng đọc về Pippi tất dài, Emil cũng hội tụ đầy đủ những phẩm chất của một đứa trẻ con thực thụ. Cậu bé đặc biệt không chỉ bởi “năm tuổi và khỏe như một con bò mộng nhỏ” mà vì cậu là tác giả của loạt trò nghịch oái oăm không dứt tại một trang trại ở Thụy Điển. Tại sao lại như vậy? Ông bố thì bứt tóc kêu trời, bà mẹ thì cầu nguyện và ghi nhật ký, dân làng thì thấy vợ chồng họ thật đáng thương, bởi Emil nghịch quá thể.
“Lại thằng nhóc Emil!” – mỗi lần nghe dân làng Lonneberga thốt lên câu ấy, người ta có thể tưởng tượng ngay ra cảnh cậu nhóc Emil đang nhảy vào một trò tinh nghịch mới. Emil Svensson, với đôi mắt tròn xoe, gương mặt hồn nhiên nhưng tinh quái, là biểu tượng không thể thiếu trong ngôi làng nhỏ Smaland, nơi mà dường như không có ngày nào yên bình khi cậu xuất hiện.
Emil là hình ảnh của một đứa trẻ hiếu động, bướng bỉnh nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn trong sáng và giàu lòng yêu thương. Những trò nghịch ngợm “để đời” của Emil – từ việc chui đầu vào liễn súp, nhúng em gái Ida vào thùng mứt, hay treo em gái lên đỉnh cột cờ – đều xuất phát từ sự tò mò, lòng hiếu kỳ và mong muốn khám phá thế giới xung quanh. Đây là những phẩm chất của một đứa trẻ tự do trong tư tưởng, không bị ràng buộc bởi những quy tắc khô khan của người lớn. Chính sự tự do ấy đã nuôi dưỡng cho Emil một trí tưởng tượng bay bổng và khả năng giải quyết vấn đề sáng tạo, điều mà những đứa trẻ ngày nay thường bị thiếu hụt trong môi trường giáo dục khuôn khổ.
Từ câu chuyện của Emil, chúng ta thấy rõ một điều: mỗi đứa trẻ đều có tiềm năng, chỉ cần được dẫn dắt đúng cách. Trong trang trại Katthult, Emil không chỉ gây ra những tình huống dở khóc dở cười mà còn khiến người lớn phải suy ngẫm về cách đối xử với trẻ em. Cha của Emil, người thường bứt tóc vì những trò nghịch ngợm của con trai, dù luôn la mắng, nhưng lại có cách cư xử khác. Ông thường giam cậu vào nhà kho để cậu có thời gian tự suy ngẫm và thú vị là Emil luôn tận dụng những lúc như vậy để điêu khắc những bức tượng nhỏ bằng gỗ. Những hình phạt không hề ngăn cản Emil, ngược lại, chúng trở thành cơ hội để cậu bé thể hiện bản thân theo cách sáng tạo và tích cực. Cách giáo dục không áp đặt ấy chính là một trong những điều rất quý giá đối với sự phát triển của trẻ.
Một nhân vật khác có ảnh hưởng rất lớn đến sự hành trình lớn lên của Emil là mẹ. Mẹ Emil luôn tin tưởng vào lòng tốt của con trai, luôn bênh vực và ghi chép lại những trò tinh nghịch của cậu vào cuốn nhật ký. Ở bà, ta thấy một người mẹ kiên nhẫn, thấu hiểu và tin tưởng vào bản chất tốt đẹp của con mình, dù cậu bé có nghịch ngợm đến đâu. Khi ta đặt niềm tin vào con cái, để chúng thấy rằng mình được yêu thương và tin tưởng, dù đôi khi có phạm sai lầm sẽ giúp trẻ phát triển hết tiềm năng của mình mà không sợ hãi.
Những trò nghịch ngợm của Emil có thể khiến người lớn phải đau đầu, nhưng thực chất, đó là cách cậu bé khám phá thế giới và phát triển kỹ năng xã hội. Khi Emil nhổ răng hàm cho cô Lina, hay tự mình kiếm tiền tại lễ hội Hultsfred, cậu đang học cách giúp đỡ người khác và trở thành một thành viên có trách nhiệm trong cộng đồng. Qua mỗi trò nghịch ngợm, Emil không chỉ gây ra rắc rối mà còn đem lại những niềm vui và sự hứng khởi cho mọi người xung quanh. Và cuối cùng, chính Emil đã cứu sống chú Alfred, một hành động đầy quả cảm mà sau này giúp cậu trở thành thị trưởng của ngôi làng. Chúng ta có thể sẽ quên rằng, những đứa trẻ nghịch ngợm nhất, đôi khi lại là những người có tiềm năng lớn nhất trong tương lai.
Mỗi trang sách của Lại thằng nhóc Emil không chỉ là tiếng cười vui vẻ, mà còn là những thông điệp sâu sắc về giá trị gia đình, sự trưởng thành và trách nhiệm của cha mẹ. Emil, với tất cả sự tinh nghịch của mình, đã trở thành biểu tượng cho một tuổi thơ tự do, nơi mà sự sáng tạo và lòng hiếu kỳ được khuyến khích. Nhờ tình yêu thương của mẹ và sự bao dung của những người xung quanh, Emil không chỉ lớn lên trong sự an yên của làng Lonneberga mà còn phát triển thành một cậu bé có tấm lòng nhân hậu.
Daisy Home Preschool