Ở vương quốc Ulala, mọi điều ước đều có thể thành hiện thực, người ta tin rằng hạnh phúc là điều dễ tìm nhất trên đời. Chỉ cần tưởng tượng, họ có thể hô biến ra vàng bạc, món ăn thơm phức hay khu vườn rực rỡ trong chớp mắt. Thế nhưng, giữa xứ sở đầy phép màu ấy, lại có một cậu bé thấy lòng mình trống rỗng. Hoàng tử Bé không cảm thấy vui, dù quanh mình là vô số điều kỳ diệu. Cậu khao khát được tự tạo ra niềm hạnh phúc, chứ không phải hô biến nó từ phép thuật.

Vì nên Hoàng tử Bé đã xin vua cha đến Trái Đất ba ngày, với điều kiện không được dùng phép thuật. Cậu háo hức khám phá thế giới loài người, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra ở đây mọi thứ đều phải đổi bằng tiền. Không có phép thuật, Hoàng tử phải tự rửa bát thuê, giao hàng, làm việc quần quật sáng đến tối để kiếm những đồng tiền đầu tiên trong đời. Nhưng dù có tiền, cậu vẫn chẳng thấy hạnh phúc. 

Đến ngày cuối cùng, Hoàng tử Bé quyết định đến khu vườn mà cậu vẫn thường ngắm nhìn từ xa. Ở đó, cậu được cùng bác làm vườn tưới nước, cắt tỉa, nhổ cỏ và tận hưởng niềm vui giản dị khi thấy hạt giống bắt đầu nảy mầm. Bữa cơm dưới gốc lê hôm ấy trở thành bữa ăn ngon nhất đời cậu, bởi trong hương vị ấy thấm đẫm công sức, tình yêu thương và cả niềm hạnh phúc thật sự.

Khi trở về vương quốc Ulala, Hoàng tử Bé mang theo túi hạt giống mà bác làm vườn tặng. Cậu tự tay gieo trồng khắp nơi để cư dân thần tiên có thể chứng kiến thứ phép màu không đến từ câu thần chú, mà bởi niềm vui khi tạo ra điều gì bằng chính trái tim mình.

Câu chuyện nhỏ khiến ta nhận ra rằng, những gì bình thường nhất lại chứa đựng niềm vui sâu sắc nhất. Hoàng tử Bé đã lãng phí hai ngày đầu tiên để chạy theo tiền bạc, giống như nhiều người lớn mải kiếm tìm “tương lai vui vẻ” cho con mà quên mất “niềm vui hôm nay”. 

Giống như Hoàng tử Bé, đứa trẻ nào cũng cần có không gian để vui chơi, khám phá và tự mình gieo hạt niềm vui. Khi trẻ tự do trải nghiệm, được phép sai và sống trọn trong từng khoảnh khắc mới là lúc tuổi thơ nở rộ như bông hoa. Còn người lớn, đôi khi cũng cần học lại cách chậm lại, để quan sát và tận hưởng quá trình, thay vì chỉ chăm chăm đi tìm kết quả.

Daisy Home Preschool

Ba Mẹ có bao giờ bước vào phòng sau khi Bé chơi xong và chỉ muốn thốt lên vì bừa bộn? Lego lăn lóc dưới chân, búp bê nằm vắt vẻo trên ghế, xe tải chen chúc trên thảm, còn Ba Mẹ thì đứng giữa “bãi chiến trường” và chỉ muốn dọn ngay. Cảm giác này hẳn ba mẹ nào cũng từng trải qua. Phản xạ tự nhiên của Ba Mẹ là nhặt ngay từng món đồ và trả phòng về trạng thái “ngăn nắp” như cũ, nhưng liệu việc dọn dẹp ngay lập tức có thực sự tốt cho bé?

Thực tế, việc để Bé tham gia vào quá trình dọn đồ chơi không chỉ giúp giữ nhà cửa gọn gàng mà còn là bài học về trách nhiệm và tự lập đầu tiên của Bé. Khi Ba Mẹ dọn hộ, Bé sẽ dần hình thành thói quen trông chờ người lớn làm hết mọi việc. Ngược lại, nếu Bé được khuyến khích thu dọn sau khi chơi, đó là cơ hội để Bé:

🧸 Nhận biết trách nhiệm

Việc để Bé tự dọn đồ chơi của mình sau khi chơi xong giúp Bé học được nguyên tắc cơ bản: “Mình bày ra, mình phải cất vào.” Đây là sự khởi đầu của việc làm chủ hành động và chịu trách nhiệm với không gian của mình.

🧸 Phát triển kỹ năng tổ chức

Khi Bé phải phân loại: Gấu bông vào giỏ, Lego vào hộp màu xanh,… Bé đang rèn luyện tư duy logic, sắp xếp và khả năng tổ chức, đây sẽ là kỹ năng quan trọng cho việc học tập sau này.

🧸 Xây dựng thói quen tự lập từ sớm

Khi việc dọn đồ chơi trở thành thói quen thường nhật, Bé sẽ tự giác dọn gọn trước khi chuyển sang hoạt động khác. Đây là nền tảng cho sự tự lập và tự chịu trách nhiệm trong các công việc khác.

Và để Bé chủ động dọn đồ, Ba Mẹ cần thiết lập quy trình rõ ràng và dễ thực hiện như:

✅ Thiết lập quy tắc “Chơi xong, cất ngay”

Trước hết, Ba Mẹ hãy bắt đầu với quy tắc “Chơi xong, cất ngay”. Ba Mẹ nên giải thích cho Bé rằng sau khi chơi xong, Bé cần cất đồ vào đúng chỗ rồi mới được lấy bộ đồ chơi khác ra. Quy tắc này cần được áp dụng nhất quán mỗi ngày, giúp bé hình thành thói quen chịu trách nhiệm với đồ chơi của mình và biết quản lý không gian chơi một cách tự giác.

✅ Cố định “ngôi nhà” cho từng món đồ

Với mỗi loại đồ chơi nên có một “ngôi nhà” cố định và dễ nhận biết. Ví dụ, Lego có thể để trong hộp có dán hình khối, xe ô tô để trong hộp màu xanh, còn thú bông để trong giỏ hoặc thùng riêng. Khi đồ chơi có vị trí cụ thể, bé không phải băn khoăn nên cất ở đâu và sẽ cảm nhận được trật tự, gọn gàng, từ đó việc dọn dẹp trở nên dễ dàng và tự nhiên hơn.

✅ Ba Mẹ làm gương và cùng dọn dẹp 

Với Bé nhỏ, Ba Mẹ nên làm gương và cùng dọn với Bé. Ba Mẹ có thể làm mẫu trước bằng cách nói: “Ba cất quả bóng, con cất khối vuông nhé.” Quan trọng là không dọn thay nếu bé có thể tự làm và chỉ hỗ trợ khi cần thiết. Việc này giúp Bé học cách chịu trách nhiệm và nhìn thấy dọn dẹp không phải là gánh nặng mà là hoạt động gia đình bình thường.

✅ Biến việc dọn thành trò chơi và tạo động lực

Để việc dọn dẹp trở nên vui hơn, Ba Mẹ có thể biến nó thành trò chơi hoặc tạo động lực. Ví dụ, có thể hát nhạc khi dọn hoặc thử thách xem ai cất được nhiều món đồ nhất trong thời gian ngắn, hoặc liên kết với hoạt động thú vị: “Sau khi dọn xong, chúng ta sẽ ra công viên chơi nhé!” Cách này giúp Bé vừa học được kỹ năng sắp xếp, vừa thấy vui vẻ khi thực hiện.

✅ Khen ngợi bé mỗi khi bé cố gắng dọn đồ. 

Chỉ cần một câu khen ngợi từ Ba Mẹ như: “Con đã cất gọn gàng các bạn thú bông rồi! Căn phòng sạch sẽ thật dễ chịu!” sẽ giúp Bé nhận ra giá trị của việc mình làm và tự hào về bản thân. Khi quy trình này được thực hiện kiên trì và nhất quán, việc dọn dẹp không còn là nhiệm vụ bắt buộc mà trở thành thói quen tự lập, giúp Bé phát triển kỹ năng tổ chức, trách nhiệm và tự giác từ sớm.

Với quy trình này, việc dọn đồ chơi sẽ trở thành một phần tự nhiên trong cuộc sống hàng ngày của bé, giúp bé học được trách nhiệm, rèn luyện kỹ năng tổ chức, đồng thời mang lại không gian gọn gàng và vui vẻ cho cả gia đình.

Việc hình thành thói quen tự dọn đồ chơi đòi hỏi Ba Mẹ phải có sự kiên nhẫn và nhất quán tuyệt đối. Sẽ có những ngày bé từ chối, mè nheo hay lười biếng, nhưng Ba Mẹ hãy nhớ rằng mục tiêu không phải là có một căn phòng sạch sẽ ngay lập tức, mà mục tiêu lớn hơn chính là giúp Bé xây dựng tính kỷ luật, tinh thần trách nhiệm và thói quen tự lập bền vững.

Khi Ba Mẹ kiên nhẫn cho Bé thời gian, đồng hành cùng Bé từng bước, Ba Mẹ sẽ nhận thấy những kết quả ngọt ngào. Bé sẽ học được cách vừa chơi vừa chịu trách nhiệm với những gì mình tạo ra, từ việc cất gọn đồ chơi cho đến trân trọng không gian xung quanh. Chính những trải nghiệm nhỏ này là nền tảng để bé phát triển kỹ năng lành mạnh, tự tin và tự lập trong cuộc sống sau này.

Daisy Home Preschool

Có bao giờ Ba Mẹ giao cho Bé một số việc như xếp quần áo, cất đồ chơi hay rửa cái ly,… nhưng Bé lại không chịu làm? Có khi Bé đứng ngẩn ngơ không biết bắt đầu từ đâu. Có lúc Bé lại vùng vằng: “Con không làm đâu!”. Những khoảnh khắc như vậy dễ khiến Ba Mẹ bực mình, vội gắn nhãn Bé là “lười biếng” hay “bướng bỉnh”, nhưng thật ra, phía sau cái “không làm” ấy lại có hai nguyên nhân rất khác nhau: Bé chưa biết cách làm hay Bé không thích làm. Việc nhận ra sự khác biệt này rất quan trọng, vì nó sẽ giúp Ba Mẹ có cách tiếp cận đúng đắn, không làm tổn thương hay tạo áp lực cho Bé. Hãy cùng Daisy Home tìm hiểu cách phân biệt và đồng hành cùng Bé trong bài dưới đây nhé!

Để biết Bé đang “không biết” hay “không thích”, Ba Mẹ hãy dành thời gian quan sát thái độ và hành vi của Bé.

🔸 Nếu Bé “không biết làm” (Thiếu kỹ năng): Ba mẹ sẽ thấy Bé tỏ ra bối rối, loay hoay và có vẻ lúng túng. Bé có thể hỏi “Cái này làm sao hả Ba/Mẹ?”, “Cái này khó quá!”. Khi Ba Mẹ thử làm mẫu, Bé sẽ nhìn theo rất chăm chú và có xu hướng muốn bắt chước ngay. Bé có thể thử làm, nhưng dễ nản lòng và bỏ cuộc nếu thất bại, vì Bé chưa hình dung được các bước cần làm

🔸 Nếu Bé “không thích làm” (Thiếu động lực): Ba Mẹ sẽ thấy Bé có biểu hiện trốn tránh, lảng tránh. Bé có thể đi tìm món đồ chơi khác, giả vờ không nghe thấy, hoặc nói thẳng “Con không thích đâu!”, “Con không làm cái này đâu!”. Bé có thể thể hiện sự khó chịu, bực bội hoặc thậm chí là ăn vạ để không phải làm việc đó.

Khi đã xác định được nguyên nhân, Ba Mẹ sẽ biết cách giúp Bé một cách hiệu quả và nhẹ nhàng nhất.

💁‍♀️ Trong trường hợp Bé “không biết làm”

Đây là lúc Bé cần sự hướng dẫn và đồng hành của Ba Mẹ. Thay vì ép buộc, Ba Mẹ hãy trở thành “người thầy” của Bé bằng việc:

✅ Làm mẫu từ từ, từng bước: “Nào, bây giờ Ba/Mẹ con mình cùng dọn đồ chơi nhé. Đầu tiên, mình cho các bạn gấu bông vào đây, rồi đến các bạn lego xếp vào rổ này.” Ba Mẹ hãy làm mẫu chậm rãi, vừa làm vừa nói chuyện để Bé dễ hình dung.

✅ Chia nhỏ công việc: Thay vì nói “Con dọn hết đống đồ chơi đi”, Ba Mẹ hãy chia nhỏ ra: “Con dọn 5 cái ô tô vào hộp nhé.” Việc này giúp Bé không bị choáng ngợp và cảm thấy công việc dễ hoàn thành hơn.

✅ Khen ngợi nỗ lực: “Ba/ Mẹ thấy con cố gắng lắm rồi! Dù chưa được nhưng con đã làm được một nửa rồi đó.” Lời khen tập trung vào sự cố gắng sẽ động viên Bé nhiều hơn là kết quả.

Khi được Ba Mẹ đồng hành như vậy, Bé không chỉ học được cách làm mà còn nuôi dưỡng cảm giác tự tin: “À, mình cũng làm được!”

💁‍♀️ Với trường hợp Bé “không thích làm”

Lúc này, Bé cần sự thấu hiểu và động viên từ Ba Mẹ, để từ đó tìm cách tạo động lực cho Bé. Ba Mẹ có thể áp dụng những bước sau:

1️⃣ Tìm hiểu nguyên nhân: Ba Mẹ có thể hỏi “Vì sao con không thích tô màu vậy?” hoặc “Con có muốn chơi một trò khác không?”. Có thể Bé đang buồn ngủ, hoặc Bé thấy việc đó không có gì thú vị. Việc lắng nghe Bé sẽ giúp Ba Mẹ hiểu được vấn đề.

2️⃣ Tôn trọng cảm xúc của Bé: “Ba/Mẹ hiểu là con cảm thấy không vui khi phải làm việc này, nhưng nó rất cần thiết.” Việc thừa nhận cảm xúc sẽ giúp Bé cảm thấy được lắng nghe và ít chống đối hơn.

3️⃣ Tạo động lực, gợi sự tò mò: “Nếu con dọn đồ chơi xong, mình sẽ cùng nhau đọc truyện nhé.” Hoặc “Bây giờ mình chơi trò dọn dẹp xem ai nhanh hơn nhé!”. Việc này sẽ kích thích sự tò mò và hứng thú ở Bé.

4️⃣ Giải thích ý nghĩa: “Việc dọn đồ chơi sẽ giúp không gian của mình gọn gàng, đẹp hơn, và con cũng dễ tìm thấy món đồ con muốn chơi hơn.” Khi Bé hiểu được ý nghĩa của công việc, Bé sẽ dễ dàng hợp tác hơn.

5️⃣ Không dọa nạt hay so sánh: “Nếu con không dọn đồ chơi, ba sẽ không cho con đi chơi nữa!” hay “Sao anh/chị lại làm được mà con lại không làm được?”. Những lời nói này chỉ khiến Bé thêm áp lực và mất động lực.

6️⃣ Đưa ra lựa chọn: “Con muốn dọn đồ chơi rồi đi chơi công viên, hay là mình ở nhà dọn đồ chơi rồi đọc truyện?” Việc có quyền lựa chọn sẽ khiến Bé cảm thấy mình được tôn trọng và có trách nhiệm hơn với lựa chọn của mình.

Khi Bé cảm nhận được lý do và niềm vui từ công việc, việc hợp tác trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mỗi hành vi của Bé đều ẩn chứa một thông điệp, nếu Ba Mẹ nhầm lẫn giữa hai tình huống, hệ quả sẽ không nhỏ. Bé chưa biết làm mà bị trách mắng thì dễ cảm thấy “Mình dở quá”, điều đó khiến Bé dần mất tự tin. Ngược lại, Bé chỉ không thích làm nhưng lại được Ba Mẹ làm thay thì sẽ hình thành thói quen ỷ lại, thiếu trách nhiệm. Chính vì vậy, việc phân biệt rõ giúp Ba Mẹ chọn đúng cách như: dạy khi Bé chưa biết hay khuyến khích khi Bé chưa thích. Tuy nhiên, Ba Mẹ cũng cần có giới hạn trong việc thúc ép Bé làm điều không thích. Nếu việc Bé không thích làm không thật sự cần thiết hoặc chưa phải thời điểm thích hợp, Ba Mẹ không cần ép buộc. Việc linh hoạt này giúp tôn trọng cảm xúc và hành trình phát triển của Bé, đồng thời duy trì mối quan hệ tích cực.

Daisy Home tin rằng với sự kiên nhẫn và quan sát tinh tế Ba Mẹ tìm ra câu trả lời và chọn đúng cách hành xử. Nhờ đó, Bé không chỉ học được cách làm mà còn hiểu được lý do vì sao cần làm, phát triển kỹ năng song song với trách nhiệm một cách tự nhiên và lành mạnh.

Daisy Home Preschool

Có những đứa trẻ sinh ra không phải để làm trung tâm của vũ trụ, mà chỉ mang hy vọng tự mình thắp sáng trong bóng tối. Matilda, cô bé của nhà văn Roald Dahl là một đứa trẻ như thế. Bé nhỏ, cô độc, nhưng chứa đựng một trí tuệ và sức mạnh phi thường. Trong ngôi nhà nơi tình thương vắng bóng, Matilda không tìm thấy sự vỗ về từ cha mẹ, chỉ nghe những lời mắng mỏ và xem thường. Vậy mà, giữa những đêm dài buồn tẻ, cô bé bốn tuổi đã tự học đọc, tìm đến thư viện, rồi ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành to tướng, say sưa đọc Những Kỳ Vọng Lớn Lao của Charles Dickens. Trong thế giới của chữ nghĩa, Matilda tìm thấy tự do, đó là nơi mà lòng nhân và công bằng không bị bóp méo như trong ngôi nhà của mình.

Cha mẹ Matilda, ông bà Wormwood, chỉ quan tâm đến tiền bạc, lô tô và chiếc tivi sáng loá. Họ xem con gái như một rắc rối cần loại bỏ. Nhưng chính sự khinh miệt ấy đã vô tình rèn nên một tâm hồn kiên cường. Matilda không phản kháng bằng tiếng khóc hay sự giận dữ, mà bằng trí thông minh và lòng tự trọng. Cô bé nghĩ ra những trò trả đũa hóm hỉnh để giữ lại cho mình chút công bằng trong thế giới méo mó của người lớn.

Rồi Matilda đến trường, nơi có bức tường gạch xám và những hành lang im lặng chứa đựng cả cái ác và lòng nhân hậu. Một bên là cô hiệu trưởng Trunchbull – người khổng lồ thô bạo, thích gieo sợ hãi lên học trò. Bên kia là cô Honey – người giáo viên hiền lành, dịu dàng, ánh mắt luôn ấm như nắng. Chính cô Honey là người đầu tiên nhận ra ánh sáng nơi Matilda, là người đã gõ cửa văn phòng đáng sợ của cô hiệu trưởng để đòi công bằng cho học trò, là người tìm đến tận nhà ông bà Wormwood với hy vọng họ sẽ tự hào về cô con gái bé nhỏ.

Cô Honey không chỉ dạy Matilda kiến thức, mà còn cho cô bé niềm tin rằng thế giới vẫn còn những người tốt. Khi Matilda phát hiện mình mang năng lực phi thường, cô Honey không sợ hãi hay nghi ngờ mà chỉ lắng nghe, khuyên nhủ em hãy cẩn trọng rồi nắm tay em bước đi. Trong khung cảnh yên bình ấy, Matilda thiếu tình thương và cô Honey từng chịu tổn thương dưới bàn tay tàn nhẫn của người dì Trunchbull như hai mảnh ghép được định sẵn để xoa dịu cho nhau.

Một đứa trẻ bị chối bỏ cuối cùng cũng được yêu thương, một người phụ nữ hiền lành cuối cùng cũng được sống trong tự do và ấm áp. Cô Bé Matilda là lời nhắc cho các bạn nhỏ rằng: dù thế giới có thờ ơ, con vẫn có thể trở nên mạnh mẽ nhờ tri thức và lòng tốt. Đọc sách, học hỏi và tin vào bản thân, đó sẽ là sức mạnh giúp con đứng vững giữa những bất công.

Với cha mẹ và thầy cô, đây là lúc ta học cách nhìn nhận, lắng nghe và tin tưởng các con. Đừng để đứa trẻ phải đi tìm sự thấu hiểu ở nơi khác chỉ vì trong nhà không có người sẵn lòng trao nó. Một đứa trẻ được yêu thương và khích lệ sẽ nở hoa; còn nếu bị xem thường, các em vẫn có thể sống sót nhưng luôn mang trong lòng những vết sẹo khó lành.

Matilda và cô Honey đã giúp ta nhận ra rằng phép màu lớn nhất không nằm ở đôi mắt biết di chuyển đồ vật, mà ở tình yêu thương có thể làm chuyển động cả một cuộc đời.

Daisy Home Preschool

Trong thế giới số, việc Bé dành quá nhiều thời gian trên điện thoại, máy tính hay xem video online là điều dễ hiểu. Internet mở ra cả một kho tàng kiến thức, giải trí và kết nối, nhưng nếu chỉ dừng lại ở màn hình, Bé sẽ dễ bỏ lỡ những trải nghiệm sống, những khoảnh khắc quan sát, thử nghiệm và sáng tạo đầy ý nghĩa. 

Vậy Ba Mẹ có thể làm gì để cân bằng giữa Internet và trải nghiệm thực tế cho Bé? Hãy cùng Daisy Home tìm hiểu ngay trong bài này nhé!

👀 Xem cùng Bé nhưng không chỉ là giám sát, mà là đồng hành

Thay vì cấm đoán hay để Bé tự “lạc” trong thế giới online, Ba Mẹ hãy dành thời gian xem cùng Bé. Hỏi Bé về những gì Bé thấy, Bé học được điều gì, Bé cảm thấy thế nào. Ví dụ khi Bé xem một đoạn hoạt hình về con thỏ, Ba Mẹ hỏi: “Con thỏ này giống con thỏ mình gặp ở ngoài công viên không?”. Chính sự kết nối này giúp Bé không chỉ tiếp thu thụ động, mà còn biết so sánh, đối chiếu, hiểu sâu hơn. Đồng thời, đó cũng là cơ hội để Ba Mẹ và Bé cùng kết nối, chia sẻ và học hỏi lẫn nhau.

🐒 Mang điều trên màn hình ra ngoài đời

Nếu Bé vừa xem một đoạn video về khủng long, Ba Mẹ có thể cùng Bé đến công viên xem mô hình khủng long, hoặc đọc thêm sách tranh về khủng long. Nếu Bé thích bài hát thiếu nhi, Ba Mẹ có thể mở nhạc đó để cả nhà vừa hát vừa vận động. Bé sẽ cảm nhận rằng những gì trên màn hình có thể kết nối với đời thật, và nhờ vậy, trải nghiệm trở nên sống động, đáng nhớ hơn.

🏖 Xen kẽ các hoạt động ngoài trời

Ba Mẹ có thể cùng Bé xen kẽ nhiều hoạt động vui nhộn như chạy nhảy ở công viên, chơi các trò chơi dân gian, đạp xe, giả vờ nấu ăn hay trồng cây nhỏ trong vườn. Những khoảnh khắc ấy không chỉ giúp Bé rời xa màn hình, mà còn mở ra cho Bé cơ hội tận hưởng cuộc sống thực. Qua đó, Bé vừa rèn luyện thể chất, vừa học cách quan sát, giao tiếp và thỏa sức sáng tạo.

⚖️ Tạo thói quen “cân bằng” ngay từ sớm

Để hình thành thói quen, điều quan trọng là Ba Mẹ kiên trì duy trì một nhịp sinh hoạt hài hòa cho Bé. Ví dụ: buổi sáng, Bé có thể xem hoạt hình khoảng 20 phút, sau đó chuyển sang 30 phút tô màu hoặc chơi đồ chơi; buổi chiều, sau khi xem một clip ca nhạc, cả nhà cùng đi dạo hoặc chơi đá bóng. Khi thói quen này được lặp đi lặp lại, Bé sẽ dần hiểu rằng Internet chỉ là một phần nhỏ, còn cuộc sống thật mới là nơi để vui chơi, khám phá và học hỏi..

🪞 Làm gương bằng cách quản lý thời gian online của chính Ba Mẹ

Bé luôn học hỏi bằng cách quan sát những điều gần nhất xung quanh mình. Nếu Ba Mẹ cũng dành phần lớn thời gian trên điện thoại, Bé sẽ cảm thấy online là ưu tiên. Hãy để Bé thấy Ba Mẹ đọc sách, làm việc, tập thể dục, hoặc tham gia các hoạt động ngoài trời, và cùng chia sẻ trải nghiệm với nhau.

Internet là một phần không thể thiếu của cuộc sống hiện đại, vì vậy Ba Mẹ không nên cấm đoán tuyệt đối. Điều quan trọng hơn là biết cách đồng hành, hướng dẫn và biến thế giới thực thành một nơi thật thú vị cho Bé. Khi Ba Mẹ cùng Bé xem, cùng trải nghiệm ngoài trời, xen kẽ các hoạt động đa dạng và làm gương trong thói quen hằng ngày, Bé sẽ dần học được cách tự điều chỉnh. Nhờ đó, Bé vừa phát triển thể chất, trí tuệ,  kỹ năng xã hội, vừa có thể tận hưởng thế giới số một cách an toàn và bổ ích.

Daisy Home Preschool

Có lẽ nhiều Ba Mẹ đã từng rơi vào tình huống này: mỗi khi hỏi Bé “Tại sao lá cây màu xanh?”, “Vì sao phải rửa tay trước khi ăn?”, hay đơn giản “Con thấy bông hoa này thế nào?”, Bé chỉ đáp gọn lỏn: “Không biết” hoặc im lặng đánh trống lảng qua cái khác. Thấy vậy, nhiều Ba Mẹ sẽ thấy lo lắng: “Liệu con thiếu tò mò? Con lười suy nghĩ? Hay Con không muốn chia sẻ với Ba Mẹ?”. Thật ra, việc Bé thường xuyên trả lời “không biết” không hẳn là điều gì đó tiêu cực. Đó có thể là dấu hiệu Bé chưa tìm được cách diễn đạt, hoặc đôi khi Bé muốn “tránh né” một câu hỏi khó. Và đây chính là cơ hội để Ba Mẹ nhẹ nhàng khơi gợi, giúp con mở rộng tư duy trước những câu hỏi vì sao.

Dưới đây là những cách đơn giản nhưng hiệu quả để khơi gợi tư duy cho Bé một cách nhẹ nhàng và đầy hứng khởi, Ba Mẹ hãy cùng Daisy Home tìm hiểu ngay nhé!

💁‍♀️ Trước hết, Ba Mẹ cần tìm hiểu lý do thực sự đằng sau câu trả lời này. Con có thể nói “Không biết” vì một số nguyên nhân sau:

Bé chưa có đủ thông tin: Bé chưa từng tiếp xúc với khái niệm hay sự vật mà Ba Mẹ đang hỏi, hoặc Bé chưa có đủ từ ngữ để diễn đạt, nên chọn cách nhanh nhất là “không biết”.

Bé cảm thấy áp lực: Một số câu hỏi “vì sao” có thể quá trừu tượng hoặc phức tạp với Bé, khiến Bé cảm thấy bối rối và không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bé thiếu tự tin: Nhiều Bé sợ trả lời sai, sợ bị Ba Mẹ đánh giá, vì vậy thay vì nói ra suy nghĩ của mình, Bé chọn cách an toàn nhất là im lặng hoặc nói “Không biết”.

Bé cần thêm thời gian: Bé nhỏ chưa có khả năng phản xạ nhanh như người lớn, nên nếu bị hỏi dồn dập, Bé dễ chọn “không biết” để thoát khỏi áp lực.

Như vậy, thay vì xem “không biết” là sự từ chối, Ba Mẹ hãy xem nó là tín hiệu: Con đang cần thêm sự dẫn dắt. Vậy Ba Mẹ có thể làm gì để khơi gợi tư duy cho Bé?

🔎 Biến câu hỏi thành trò chơi khám phá

Hãy biến câu hỏi thành một cuộc phiêu lưu nhỏ. Ví dụ, thay vì hỏi “Vì sao lá cây màu xanh?”, Ba Mẹ có thể nói: “Chúng ta cùng đi tìm xem lá cây có những màu gì nhé! Con thấy lá này màu xanh, nhưng lá kia lại màu đỏ. Con đoán xem vì sao lại thế?”. Điều này giúp giảm áp lực và tạo sự tò mò cho Bé.

🖼 Chia nhỏ câu hỏi và dùng hình ảnh minh họa

Đối với những câu hỏi phức tạp, Ba Mẹ hãy chia nhỏ thành nhiều câu hỏi đơn giản hơn. Ví dụ, thay vì hỏi “Tại sao trời lại mưa?”, Ba Mẹ có thể bắt đầu với những câu hỏi dễ trả lời hơn: “Con có thấy những đám mây không? Mây có màu gì? Mây đen trông thế nào nhỉ? Con đoán xem mây đen sẽ mang lại điều gì?”. Sau đó, sử dụng các hình ảnh hoặc video ngắn để minh họa hiện tượng trời mưa.

🗣 Hỏi lại bằng cách đưa ra gợi ý

Khi Bé nói “Không biết”, Ba Mẹ đừng vội vàng đưa ra câu trả lời ngay. Thay vào đó, hãy đưa ra cho Bé một vài gợi ý. Ví dụ: “Con không biết vì sao chim bay được à? Hay mình cùng làm một cái máy bay giấy và xem nó bay như thế nào nhé! Con có nghĩ chim bay được là nhờ có đôi cánh không?”. Cách này giúp Bé thích thú thử nghiệm và dần dần tìm thấy câu trả lời của chính mình.

❓ Đặt câu hỏi mở và khuyến khích mọi câu trả lời

Khuyến khích Bé trả lời bằng cách đặt các câu hỏi mở mà không có đúng hay sai như: “Con nghĩ vì sao bạn gấu bông lại buồn?”, “Con đoán xem vì sao bạn cá có thích sống dưới nước?” Những câu hỏi kiểu này cho Bé cơ hội tự suy nghĩ và tưởng tượng theo cách của riêng mình.

Khi Bé trả lời, dù cho câu trả lời nghe “ngô nghê” hay chưa hợp lý, Ba Mẹ cũng hãy mỉm cười, khen ngợi và tham gia tưởng tượng cùng Bé. Chẳng hạn, nếu Bé nói: “Bạn gấu buồn vì không được ăn kẹo”, Ba Mẹ có thể tiếp lời: “À, chắc vậy đó! Không được ăn kẹo thì buồn thật ha. Vậy mình nghĩ ra món khác để bạn gấu vui hơn không?”. Nhờ cách này, Bé sẽ cảm thấy mình được lắng nghe và an toàn khi bày tỏ ý kiến. Đồng thời, trí tưởng tượng và sự tự tin của Bé cũng dần phát triển mỗi ngày.

🌐 Dạy Bé cách tìm kiếm thông tin

Khi Bé lớn hơn một chút, Ba Mẹ có thể hướng dẫn Bé cách tìm kiếm câu trả lời. Ví dụ: “Con không biết vì sao xe cứu hỏa lại màu đỏ à? Hay chúng ta cùng tra Google/xem sách xem sao nhỉ?”. Đây là một cách tuyệt vời để dạy Bé kỹ năng tự học và khám phá thế giới.

Câu trả lời “Không biết” không phải là một rào cản, mà là một cơ hội Ba Mẹ đồng hành cùng Bé trong hành trình khám phá thế giới. Thay vì chỉ đơn thuần hỏi và chờ đợi câu trả lời, Ba Mẹ hãy trở thành người bạn đồng hành, cùng Bé chơi, cùng Bé tìm tòi. Bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu, Ba Mẹ sẽ giúp Bé vượt qua sự thiếu tự tin, khơi dậy niềm đam mê học hỏi và nuôi dưỡng một tâm hồn luôn tò mò, sáng tạo.

Daisy Home Preschool

Một trong những tình huống thử thách nhất với Ba Mẹ trong hành trình nuôi dạy Bé chính là khi Bé mắc lỗi nhưng lại không nhận lỗi. Có thể là Bé quấy phá đồ chơi của em, nói dối về bài tập, hay làm vỡ vật dụng trong nhà. Trong khoảnh khắc đó, nhiều Ba Mẹ cảm thấy bực bội, thất vọng, hoặc thậm chí muốn “ép” Bé thừa nhận lỗi. Thế nhưng, cách tiếp cận này thực tế có thể khiến Bé càng né tránh và khó hình thành kỹ năng nhận lỗi về sau.

Vậy trong những tình huống này, Ba Mẹ nên làm gì để vừa giúp Bé nhận ra lỗi sai của mình, vừa giữ được mối quan hệ gắn kết? Hãy cùng Daisy Home tìm hiểu ngay dưới đây nhé!

Đầu tiên Ba Mẹ cần hiểu được lý do vì sao Bé không chịu nhận lỗi. Thông thường có 4 lý do chính sau đây:

1️⃣ Bé chưa học được cách kiểm soát cảm xúc lành mạnh: Khi cảm thấy sợ hãi, xấu hổ, hay lo lắng về phản ứng của Ba Mẹ, Bé có thể chọn phủ nhận để bảo vệ bản thân. Đây là phản ứng bình thường, đặc biệt ở trẻ 3 – 6 tuổi, khi khả năng tự kiểm soát và nhận thức về lỗi chưa hoàn thiện.

2️⃣ Bé chưa phân biệt rõ đúng – sai: Ở giai đoạn từ 3 – 6 tuổi, Bé thường nhìn nhận thế giới qua lăng kính cá nhân. Bé có thể không thấy hành vi của mình là “lỗi” hoặc không liên hệ được hành vi với hậu quả.

3️⃣ Bé muốn tránh hậu quả: Việc nhận lỗi đôi khi đồng nghĩa với bị la mắng, phạt, hoặc mất quyền lợi. Bé học cách tránh nhận lỗi để “giữ an toàn” cho bản thân.

4️⃣ Ảnh hưởng từ môi trường: Nếu Bé thường thấy người lớn hay đổ lỗi hoặc che giấu lỗi, Bé sẽ học theo mô hình đó.

Hiểu được điều này, Ba Mẹ có thể chọn cách ứng xử không chỉ dạy Bé biết nhận lỗi, mà còn giúp Bé cảm thấy an toàn, được yêu thương và hiểu rằng lỗi lầm là một phần tự nhiên của quá trình học hỏi. Sau đây là những cách để Ba Mẹ có thể đồng hành cùng Bé:

✅ Giữ bình tĩnh và lắng nghe trước

Khi Ba Mẹ phản ứng nóng giận, Bé sẽ thấy sợ hãi và càng dễ né tránh sự thật. Thay vì quát mắng ngay, Ba Mẹ hãy bình tĩnh và hỏi Bé nhẹ nhàng: “Ba/Mẹ thấy cốc vỡ, con có thể kể xem chuyện gì xảy ra không?”/ “Ba/Mẹ thấy em khóc toáng lên, có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

Việc Ba Mẹ bình tĩnh lắng nghe giúp Bé cảm thấy an toàn, từ đó dễ chia sẻ hơn.

✅ Dùng câu hỏi gợi mở thay vì áp đặt

Thay vì dùng những câu hỏi với những người xung quanh.

 mang tính áp đặt như “Con có làm không?”, Ba Mẹ có thể hỏi: “Con có nhớ lúc nãy con làm gì không?”/ “Con nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng tới ai?”

Câu hỏi gợi mở giúp Bé tự suy nghĩ về hành vi của mình mà không bị áp lực phải thú tội ngay lập tức.

✅ Hướng dẫn Bé nhận hậu quả hành vi

Điều Ba Mẹ cần là giúp Bé hiểu tác động hành vi đến người khác thay vì bắt Bé nói “xin lỗi” theo khuôn mẫu. Ví dụ: “Khi con lấy đồ chơi của em, em sẽ buồn. Trong khi em rất là thương yêu con”

Bé sẽ học trách nhiệm xã hội thông qua cảm xúc, thay cho việc cảm giác áp lực từ lời dạy dỗ hay bắt phải xin lỗi.

✅ Dạy Bé nhận lỗi bằng ví dụ và khen khi Bé làm đúng

Ba Mẹ có thể chia sẻ với Bé: “Ba/Mẹ cũng đôi khi mắc lỗi và sẽ xin lỗi. Khi con nhận lỗi, con cho mẹ thấy con dũng cảm và trưởng thành.”

Và khi Bé tự thừa nhận lỗi, Ba Mẹ hãy khen ngợi cụ thể, ví dụ: “Ba/Mẹ cảm ơn con đã nói thật cho Ba/Mẹ. Chúng ta cùng dọn cốc vỡ nhé.”

Khi Bé nhận thấy thành thật được ghi nhận tích cực, Bé sẽ học cách dám nhận lỗi.

✅  Hướng dẫn Bé cách sửa lỗi

Sau khi Bé đã hiểu và nhận lỗi, Ba mẹ cần dạy Bé cách sửa lỗi như: “Chúng ta sẽ làm gì để không lặp lại chuyện này?” hay “Mình lấy đồ chơi ra chơi với em để em vui lại nhé”,…

Việc này giúp Bé thấy rằng nhận lỗi không phải là xấu mà là cơ hội học hỏi và Bé luôn có Ba Mẹ cạnh bên cùng đồng hành.

✅  Kiên nhẫn và nhất quán

Sẽ có những lúc Bé sẽ không nhận lỗi ngay lập tức và Bé cần quá trình để quản lý cảm xúc, nhận ra hành vi, chấp nhận lỗi sai của bản thân. Vì vậy, Ba Mẹ hãy kiên nhẫn, duy trì thái độ tôn trọng và lắng nghe để Bé dần hình thành thói quen nhận trách nhiệm.

Bên cạnh đó, Ba Mẹ cũng chính là tấm gương quan trọng nhất. Khi Ba Mẹ mắc lỗi và nhận lỗi trước Bé, Bé sẽ học theo hành vi quan sát để hiểu rằng việc thừa nhận sai lầm là bình thường và không đáng sợ. Đây cũng là cách dạy Bé chịu trách nhiệm một cách tự nhiên, qua tình yêu và sự đồng hành, thay vì áp lực hay la mắng.

💁‍♀️ Việc nhận lỗi và nói lời “xin lỗi” là một kỹ năng cần được hình thành, phát triển dần, không thể ép buộc hay học ngay lập tức. Daisy Home tin rằng với sự kiên nhẫn, thấu hiểu và dẫn dắt tinh tế từ Ba Mẹ, Bé sẽ học được cách nhìn nhận hành vi của mình, nhận lỗi một cách tự tin và chữa lành mối quan hệ.

Daisy Home Preschool

Có lẽ bất kỳ ông bố bà mẹ nào cũng từng trải qua khoảnh khắc này: đến giờ đi ngủ, Bé vẫn tủi thân, còn rơm rớm nước mắt sau một lần bị la mắng hay một chuyện nhỏ chưa được giải quyết. Thay vì xoa dịu Bé, nhiều Ba Mẹ chọn cách im lặng, để Bé khóc rồi dỗ mình vào giấc ngủ với suy nghĩ “mai dậy sẽ ổn thôi”. Nhưng với một đứa trẻ, những giọt nước mắt trước giờ ngủ không hề “tự biến mất”. Chúng để lại dấu vết trong tâm hồn non nớt, âm thầm ảnh hưởng đến cảm xúc, giấc ngủ và cả niềm tin của Bé vào tình yêu thương từ Ba Mẹ.

👇 Dưới đây là 3 lý do vì sao Ba Mẹ không nên để Bé ngủ trong nước mắt:

💧 Cảm xúc trẻ con rất thật và rất sâu: Người lớn có thể nghĩ đó chỉ là giận hờn vụn vặt, nhưng với Bé, nỗi buồn lúc này giống như cả thế giới quay lưng. Bé chưa biết “tạm gác lại” để hôm sau giải quyết, mà sẽ mang nguyên cảm xúc đó vào giấc ngủ.

💧 Ảnh hưởng đến giấc ngủ và tâm lý: Khi chưa được an ủi, Bé có thể ngủ chập chờn, dễ giật mình, gặp ác mộng. Lâu dần, Bé thiếu cảm giác an toàn, nền tảng quan trọng cho sự phát triển tinh thần.

💧 Khoảng cách tình cảm có thể lớn dần: Một lần Bé buồn không được xoa dịu có thể là chuyện nhỏ. Nhưng nếu lặp lại nhiều lần, Bé sẽ quen dần với suy nghĩ: “Ba Mẹ không còn yêu thương mình”. Đây chính là khoảng cách vô hình nhưng nguy hiểm trong mối quan hệ Ba Mẹ – con cái.

Vậy Ba Mẹ có thể làm gì để Bé yên tâm trước giờ ngủ? Daisy Home xin gợi ý một vài cách nhỏ nhưng hiệu quả, để mỗi đêm của con khép lại bằng sự bình yên:

🛌 Lắng nghe và công nhận cảm xúc

Trước khi ngủ, hãy dành vài phút hỏi Bé: “Con đang buồn vì điều gì?”

“Ba/mẹ hiểu con giận lắm đúng không?”

Việc công nhận cảm xúc giúp Bé cảm thấy mình được lắng nghe thay vì bị bỏ mặc.

🛌 An ủi bằng sự gần gũi cơ thể

Một cái ôm, vuốt tóc, hay đặt tay nhẹ lên vai con có tác dụng trấn an mạnh mẽ hơn nhiều lời nói. Khi cơ thể được tiếp xúc an toàn, hormone căng thẳng giảm xuống, Bé dễ bình tĩnh hơn.

🛌 Giải thích ngắn gọn và tách bạch hành động

Nếu trước đó Bé bị la mắng, Ba Mẹ hãy nói rõ ràng với Bé rằng: “Ba/Mẹ buồn vì việc con làm sai, nhưng Ba/Mẹ vẫn thương con rất nhiều.”

Điều này giúp Bé hiểu rằng tình yêu của Ba Mẹ không thay đổi, chỉ hành vi sai mới cần điều chỉnh.

🛌 Kết thúc bằng một nghi thức ấm áp

Sau khi đã lắng nghe – an ủi – giải thích, Ba Mẹ có thể:

Kể cho Bé một câu chuyện ngắn trước khi đi ngủ

Cùng Bé nhắc lại điều vui nhất trong ngày.

Hoặc đơn giản, nói câu chúc ngủ ngon kèm một cái ôm.

Những thói quen nhỏ này giúp Bé khép lại ngày bằng cảm xúc tích cực, mang sự bình yên vào giấc ngủ.

🛌 Nhất quán trong cách phản ứng

Hôm nay dỗ dành, nhưng hôm khác Ba Mẹ lại để Bé khóc đi ngủ sẽ khiến Bé hoang mang. Sự kiên định trong yêu thương và kỷ luật giúp Bé thấy được an toàn.

Mỗi ngày, Bé có thể sai, có thể khóc, có thể làm Ba Mẹ giận. Nhưng trước khi đi ngủ, điều quan trọng nhất vẫn là: Bé biết mình được yêu thương vô điều kiện. Đừng để giọt nước mắt trở thành ký ức cuối cùng của một ngày. Hãy để vòng tay và lời thì thầm yêu thương của Ba Mẹ là thứ Bé mang theo vào giấc mơ.

Daisy Home Preschool

Bàn Tay Kỳ Diệu Của Sachi là một cuốn ehon nhỏ, không có bất kỳ chi tiết cầu kỳ nào nhưng dư âm đủ lớn để khẽ mở ra thế giới nội tâm của cô bé mẫu giáo khác biệt. Xuất phát từ mong ước rất đỗi bình thường là được làm mẹ trong trò chơi đồ hàng, câu chuyện dần hé lộ những xúc cảm phức tạp của một đứa trẻ khi nhận ra mình không giống số đông. Chính từ nỗi buồn ấy, hành trình đi tìm niềm tin và sự chấp nhận của Sachi bắt đầu.

Ở tuổi mẫu giáo, như bao bạn bè cùng lớp, Sachi yêu thích trò chơi đồ hàng và mong một lần được làm mẹ. Nhưng khác với những bạn nhỏ khác, bàn tay phải của Sachi không có ngón. Điều đặc biệt ấy khiến em phải nghe những lời nói vô tình của bạn bè: “Sachi không thể làm mẹ, mẹ mà không có tay thì lạ lắm”. Từ khoảnh khắc đó, niềm hạnh phúc bé nhỏ của em bỗng tắt lịm.

Sachi bỏ chạy khỏi lớp, thu mình tủi thân và lần đầu bật khóc trước mẹ: “Tại sao tay con không giống với tay mọi người?” Người mẹ không giấu đi sự thật, chỉ ôm con vào lòng rồi nói: “Sachi đừng buồn, bởi đó là bàn tay quan trọng, rất quan trọng của con. Đó cũng là bàn tay dễ thương của Sachi mà mẹ rất yêu đấy!” Lời nói ấy không thể xóa hết nỗi buồn, nhưng là sợi dây buộc trái tim hai mẹ con gần nhau hơn, để Sachi biết rằng em vẫn luôn được yêu thương trọn vẹn.

Rồi, cũng đến ngày mẹ sinh em bé, trên đường về nhà sau khi cùng bố vào bệnh viện thăm mẹ, Sachi hỏi bố về việc đó. Thật bất ngờ, bố đã nói: “Không những làm được, mà Sachi có thể trở thành một người mẹ tuyệt vời nữa. Một người mẹ không chịu thua bất cứ ai!”. Bố còn nói, bàn tay em là một bàn tay kì diệu, có sức mạnh truyền sang bố khi hai bố con nắm tay nhau cùng đi. Với Sachi, đó là lần đầu tiên em cảm nhận rằng chính điều khác biệt nơi mình lại có thể đem đến một sức mạnh, một giá trị không thể thay thế.

Sự quan tâm dịu dàng của bố mẹ, sự khích lệ của cô giáo, và cả món quà nhỏ từ cậu bạn Akira đã giúp cô bé tìm lại niềm tin. Một viên sô-cô-la hình trái tim, một vai diễn trong lễ hội Tanabata, những điều giản dị nhưng đủ để Sachi hiểu rằng em không hề bị bỏ rơi. Và rồi, trong giấc ngủ an lành, em đã mơ về ngày mai được đến trường, được vui chơi, được đứng cùng các bạn với niềm tự tin mới.

Với Bàn Tay Kỳ Diệu Của Sachi, nhóm tác giả Tabata Seiichi, Nobe Akiko & Shizawa Sayoko thuộc “Hội cha mẹ có con khuyết tật tứ chi”  đã tặng cho mọi người là món quà có ý nghĩa nhân văn. Với trẻ nhỏ, cuốn sách mở ra bài học về sự đồng cảm, biết trân trọng và nâng đỡ bạn bè. Với cha mẹ, câu chuyện gợi nhớ rằng một lời động viên, một cái nắm tay đúng lúc có thể chở che và xoa dịu nỗi buồn sâu thẳm trong lòng con trẻ.

Sachi đã dạy chúng ta một điều quan trọng: dù khác biệt đến đâu, mỗi người đều xứng đáng được trao cơ hội để yêu thương và được yêu thương. Và nếu có ai đó còn e ngại về bản thân, hãy nhớ rằng tình yêu – từ gia đình, bạn bè, thầy cô – sẽ là bàn tay kỳ diệu nâng bạn dậy, như cách Sachi đã đứng lên bằng chính trái tim nhỏ bé nhưng kiên cường của mình.

Daisy Home Preschool

“Tôi rất thích ngắm trẻ con chơi đùa dù không phải là một người chăm sóc và chơi với trẻ giỏi. Mỗi lần nhìn thấy đám trẻ chơi đùa thoải mái và hạnh phúc, tôi đều thấy tim mình rộn ràng nhảy nhót, nhất là khi chúng chơi cùng thiên nhiên, bên cây xanh, dưới những tia nắng, hứng những giọt mưa, đuổi bắt nhau trên bãi cỏ rộng dài, lội bì bõm lấm lem trong bùn đất hay tha thẩn ngồi nghịch cát bên bờ biển… Có cảm giác như niềm hạnh phúc của đám trẻ trực tiếp lan sang tôi, không cần có… chất dẫn truyền.” Lời bộc bạch của tác giả Jang Kều đã mở ra cả thế giới hồn nhiên, nơi tiếng cười và những trò nghịch ngợm xen lẫn với vô vàn sự ấm áp từ gia đình, thầy cô trong Tuổi Thơ Lắm Chuyện Buồn Cười.

Nhân vật chính – cô bé Jang Kều ngày ấy – hiện lên tinh nghịch và bướng bỉnh, với đủ trò khiến ai đọc cũng vừa bật cười vừa thương: trốn ngủ trưa để rong chơi, lén hái trộm hoa quả, đỏ mặt vì đái dầm giữa lớp, hay lon ton theo bà ngoại ra chợ và có “bài học marketing đầu đời”. Thoạt nghe, đó chỉ là những trò dại khờ trẻ con, nhưng đọc kỹ, ta nhận ra sau mỗi sự việc đều có một bài học lặng lẽ đọng lại. Từ lo sợ sau lần trộm quả mà biết giá trị của sự trung thực, từ xấu hổ trong lớp học mà học cách chấp nhận và vượt qua sai lầm, từ buổi đi chợ mà học cách quan sát, khéo léo và sáng tạo. Những vụng dại của tuổi thơ đã trở thành dấu son không thể quên lãng của cô bé.

Đằng sau mỗi câu chuyện là bóng dáng thân thương của bà ngoại. Bà là người đồng hành đặc biệt, bởi chưa từng áp đặt hay la mắng nhiều lời, bà luôn cho phép mọi thứ diễn ra như vốn dĩ để rồi khẽ khàng dạy cháu cách làm lại bằng sự kiên nhẫn và bao dung. Bà dạy bằng ca dao, bằng sự dịu dàng của một người từng trải. Chính bà đã gieo vào tâm hồn cháu hạt mầm tự do và dũng cảm, để rồi sau này, khi trưởng thành, cô bé ấy có thể bước ra đời bằng sự tự tin, nhân hậu và tình yêu thiên nhiên vô chừng.

Điều khiến cuốn sách trở nên đáng quý là cách mà mỗi kỷ niệm nhỏ bé lại chứa đựng một triết lý lớn về sự trưởng thành. Tuổi thơ không cần tròn trịa, nhưng đôi khi chính những lần vấp ngã, vụng về mới là bài học bền lâu nhất. Đọc sách, trẻ nhỏ sẽ thấy mình trong đó vì cũng từng nghịch ngợm, dại khờ và rồi hiểu rằng sai không đáng sợ, chỉ cần biết đứng lên làm lại. Cha mẹ khi đọc lại thấy tuổi thơ của mình, để nhận ra rằng con đường trưởng thành của ngày hôm nay cũng bắt đầu từ những tiếng cười xen lẫn nước mắt khi bé.

Mong rằng mọi đứa trẻ đều được ở gần thiên nhiên như tuổi thơ đầy tình yêu thương và sự sẻ chia mà tác giả Jang Kều may mắn có được. Một tuổi thơ rất giàu mơ ước, tươi xanh và tự do. Một tuổi thơ lắm chuyện buồn cười mà ai cũng ao ước được trở lại.

Daisy Home Preschool