Ánh sáng vẫn luôn hiện hữu quanh ta

Posted on
two green moutains
three green moutains

“Khu vườn mùa hạ” là một câu chuyện cảm động và nhân văn về tình bạn của hai thế hệ hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng, cuốn sách này có thể sẽ khiến người lớn chúng ta băn khoăn rằng liệu nó có phù hợp với những đứa trẻ không? Bởi đằng sau rất nhiều trận cười giòn tan trước hiên nhà và ánh sáng lấp lánh ở khu vườn mùa hạ, còn là sự chuẩn bị để nói lời từ biệt cõi tạm của ông cụ.

Câu chuyện nhỏ với lời tâm tình mộc mạc của Kazumi Yumoto về ba đứa trẻ vô tình quen biết một cụ già. Ông cụ gầy gò chẳng có tên gọi sống cô đơn trong một căn nhà tách biệt với mọi người, còn ba đứa trẻ thì đều cất giấu trong lòng bí mật riêng: Wakabe đeo cặp kính dày cộm mang trong mình khao khát có một người cha; Yamashita mập mạp, hiền lành là con trai của chủ tiệm cá với ước mơ sẽ nối nghiệp gia đình; Kiyama nhút nhát có người mẹ thường xuyên uống rượu. Họ gặp và gắn kết với nhau theo một cách rất kỳ lạ, mối quan hệ đó vượt qua hết thảy những thứ thường tình như tuổi tác, suy nghĩ, lối sống.

Nhóm bạn ba người không ngừng đặt ra những thắc mắc về bí ẩn của các linh hồn, thế giới mà người đã khuất sẽ đến sau sự ra đi của bà Yamashita. Để khám phá những bí ẩn đó, bọn trẻ đã quyết định theo dõi ông cụ đang ở trong ngôi nhà tồi tàn cuối khu phố và rồi chúng cũng bị phát hiện. Sau những hiểu lầm ban đầu, ông cụ và bọn trẻ trở nên thân thiết với nhau hơn. Ông cụ bắt đầu cải tạo lại ngôi nhà của mình, sửa sang những mảng tường cũ, giặt giũ đống quần áo đã lâu và dọn dẹp lại khu vườn đầy cỏ. Dưới sự giúp đỡ của bọn trẻ, không lâu sau, ngôi nhà đã khoác lên mình một chiếc áo mới. Trong khu vườn nhỏ, họ còn cùng nhau trồng hoa cúc cánh bướm.

Thời gian cứ thế trôi qua, mùa hè của bọn trẻ cũng bận bịu với những hoạt động ngoại khoá ở câu lạc bộ trường. Bọn trẻ ít có thời gian gặp ông cụ hơn, nhưng chúng vẫn luôn để dành lại những câu chuyện vặt, chờ ngày trở về kể đầy đủ những gì đã trải qua với ông. Tiếc là cái ngày ấy không đến nữa, ông cụ đã rời xa cuộc đời này. Điều sau cùng bọn trẻ có thể làm là chấp nhận mất mát đó, tạm biệt ông cụ và căn nhà quen thuộc cùng khu vườn xinh xắn, tạm biệt mùa hè ướt đẫm cơn mưa và những điều không còn nguyên vẹn.

Dưới góc nhìn của Kiyama, tác giả từ tốn chỉ ra sự trưởng thành của ba đứa trẻ – những điều mà người lớn rất dễ bỏ qua. Những thay đổi ấy bắt đầu từ các điều rất nhỏ, chẳng hạn như việc Wakabe chẳng còn trốn tránh sự thật và mở lòng hơn về người cha của mình, hoá ra ông chẳng tài giỏi mà chỉ là một người đàn ông đã có gia đình mới. Yamashita cuối cùng cũng không còn tự ti vì ngoại hình mập mạp và dũng cảm theo đuổi ước mơ tiếp nối cửa hàng cá. Còn Kiyama thì không nhút nhát nữa, mà sẵn lòng đứng ra bảo vệ bạn mình, gọt lê cho mẹ và ngăn bà uống rượu. Chính cuộc sống của ông cụ cũng có những chuyển biến tích cực hơn, ông chẳng còn xem tivi cả ngày hay cộc cằn trốn tránh trong ngôi nhà tối tăm nữa mà đã cùng bọn trẻ đi mua đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa và trò chuyện về quá khứ.

Ông cụ thì tin tưởng bọn trẻ (hơn cả những người thân trong gia đình), còn chúng lại dùng tình yêu thương để bao dung cho tính cách cộc cằn và câu chuyện cũ không mấy đẹp đẽ của ông. Vậy nên dù ông cụ đã rời đi, nhưng sự thật là những ngày cuối cùng ông đã được cười rất nhiều, từng ấy hẳn cũng đủ vẹn tròn và ý nghĩa rồi. Bọn trẻ sau cuộc gặp gỡ ấy cũng can đảm là chính mình, vô tư khám phá và dũng cảm đối diện với bản thân hơn. Chúng đồng thời cũng biết trân trọng cuộc sống và hiểu rõ hơn nỗi buồn khi mất đi một người yêu quý trong đời. Những đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, bằng cách này hay cách khác, nhưng có lẽ khi chúng ta đối xử với con một cách bình đẳng thì ánh sáng mới thực sự hiện hữu và thắp sáng trái tim bé nhỏ ấy.

Mùa hè cũng kết thúc, bọn trẻ lại quay về với cuộc sống của riêng mình. Ở ngã rẽ của con phố, chúng nói lời tạm biệt và cả hứa hẹn gặp lại. Trong những ngày rực rỡ nhất của mùa hè năm ấy, ở đâu đó, chúng đã tự tìm được cho mình câu trả lời. Một hành trình mới mở ra trước mắt, song hành cùng nó là rất nhiều bài học về sự cho – nhận, được – mất và cả sự vô thường của cuộc đời. Thế nhưng, “những ký ức sẽ hoà lẫn vào không khí, tan vào mưa, thấm vào đất, tiếp tục tồn tại. Chúng sẽ trôi tới nhiều nơi khác, và không chừng, cũng sẽ thử len lỏi vào tim những người khác nữa.”

Daisy Home Preschool