Pollyanna mặt trời bé con
Trong một thị trấn nhỏ, yên tĩnh, nơi cuộc sống trôi qua chẳng khác gì nhau, đã xuất hiện một cô bé với đôi mắt sáng như sao và trái tim tràn đầy yêu thương – Pollyanna.
Là một đứa trẻ mồ côi, em chuyển đến ở với dì Polly. Người dì dù có vẻ không thích thú việc sẽ đón đứa cháu gái này cho lắm, nhưng bà vẫn thực hiện những gì mình nên làm – vì thứ gọi là trách nhiệm mà bà vẫn hay nhắc đến. Pollyanna là tên ghép từ Polly và Anna – hai người em gái của mẹ cô bé, song dầu rằng đó là một hành động yêu thương và đầy trân trọng người thân, dì Polly cũng chẳng thấy cảm động gì. Vậy mà, Pollyanna lại vui đến nhảy cẫng lên khi gặp được dì, mặc kệ sự nghiêm khắc và căn phòng áp mái nóng nực mà bà đã chuẩn bị cho cháu gái.
Pollyanna luôn biết cách thổi vào mọi thứ xung quanh mình một nguồn năng lượng tươi mới, mạnh mẽ và đầy sức sống với “trò chơi vui mừng” kỳ diệu mà cha đã dạy em trước khi rời xa thế giới này – một trò chơi đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc: tìm ra điều đáng mừng trong mọi tình huống. Căn phòng áp mái nóng bức và trống trải? Thật may vì cô bé có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ. Những lời phê bình của dì Polly nghiêm khắc? Đó là điều tuyệt vời vì dì Polly luôn quan tâm đến từng cử chỉ của cô bé. Pollyanna lớn lên, không chỉ bằng tình thương mà còn nhờ những thử thách, vì mỗi khoảnh khắc khó khăn đều được cô bé chạm tới bằng tinh thần yêu đời, và từ đó, em càng trở nên rạng rỡ, mạnh mẽ như một bông hoa luôn hướng về mặt trời.
Pollyanna khiến người đọc thấy rung động, không chỉ vì sự lạc quan đáng yêu mà còn bởi cách cô bé lan tỏa niềm vui ấy đến mọi người. Dì Polly có thể khô khan, trầm lặng, tưởng như chẳng có chút dịu dàng nào trong lòng, nhưng sự hiện diện của Pollyanna đã dần làm mềm lòng bà. Trong trái tim của dì, một tia sáng nhỏ đã le lói khi nhìn thấy cháu gái mình vui sướng nhảy nhót, ríu rít và biến những thử thách thành niềm hân hoan. Cách giáo dục của dì Polly, dù không quá ấm áp, nhưng lại giúp Pollyanna phát triển trong một môi trường không chỉ có yêu thương mà còn cả sự nghiêm nghị, cứng rắn. Bà dạy cho Pollyanna cách sống trong khuôn khổ, còn Pollyanna dạy bà cách yêu thương thật sự. Đó là một bài học quý giá mà bố mẹ có thể học hỏi: đôi khi, những đứa trẻ không chỉ cần tình yêu vô điều kiện mà cũng cần sự định hướng để trở nên độc lập và mạnh mẽ.
Điều đặc biệt ở Pollyanna là em không chỉ tự vun đắp sự lạc quan cho mình, mà còn truyền niềm tin ấy đến từng con người trong thị trấn nhỏ. Bà cụ buồn bã vì cô đơn, người đàn ông khổ sở vì bệnh tật, hay chú làm vườn già nua còng lưng vì tuổi tác… tất cả đều tìm thấy một phần sức mạnh của mình trong trò chơi “thấy mừng” của cô bé. Pollyanna đã trở thành “mặt trời bé con” của cả thị trấn, bởi cô bé sưởi ấm tâm hồn người khác không bằng những lời khuyên to tát, mà bằng niềm vui giản đơn, hồn nhiên và tình thương vô điều kiện.
Pollyanna như đang nhắc mỗi người rằng, cuộc sống sẽ luôn có lúc u ám, nhưng hãy nhớ rằng, có một mặt trời bé con bên trong mỗi chúng ta.
Daisy Home Preschool