Em chỉ nặng có “35 ký lô hy vọng”


Ngày Grégoire Dubosc bị đuổi học, trời mưa tầm tã. Cậu đứng bên ngoài cổng trường, cảm giác như cả thế giới vừa đóng sập lại. Hai lần lưu ban, điểm số lẹt đẹt, bị coi là học sinh cá biệt, giờ đây cậu chỉ còn lại một tờ giấy thông báo và một ba lô nhẹ bẫng. Không phải vì đồ đạc ít, mà có lẽ do niềm tin vào bản thân đã vơi gần hết.

Thế nhưng, Grégoire chưa bao giờ là đứa trẻ “không có gì”. Cậu có một đôi tay khéo léo, trí tưởng tượng phong phú và niềm say mê chế tạo bất tận. Trong một khoảnh khắc thành thật nhất, cậu đã nói: “Cháu chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cháu có một đôi tay và cháu muốn được làm việc bằng đôi tay ấy.” Lời nói của một cậu bé 13 tuổi, nhưng lại chứa đựng cả một khát khao được sống là chính mình, được làm điều mình giỏi, thay vì gò bó trong khuôn mẫu không thuộc về mình.
Người duy nhất thấy được điều đó là ông ngoại Léon Bự. Trong túp lều cuối vườn, giữa mùi gỗ, dầu máy và khói thuốc, ông tạo cho cháu một thế giới riêng để tự do tháo rời, lắp ráp, thất bại rồi thử lại. Léon Bự không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt của ông chưa bao giờ coi cậu là một đứa trẻ bỏ đi. Vậy mà, khi nghe tin cậu bị đuổi học, ông cũng không tránh khỏi thất vọng. Ông đã buộc phải nói: “Bất hạnh thì luôn dễ dàng hơn hạnh phúc, và cháu nghe ta cho rõ đây, ta không thích những kẻ chọn việc dễ dàng, ta không ưa những kẻ hay than vãn! Gắng hạnh phúc lên nào. Hãy làm mọi thứ để mình được hạnh phúc chứ!” Chỉ có vậy nhưng từng lời như mũi kim chạm trúng chỗ đau, khiến Grégoire phải nhìn lại chính mình.
Trong gia đình, bố mẹ cậu loay hoay giữa kỳ vọng và áp lực xã hội. Họ yêu con, nhưng lại tin rằng con đường duy nhất dẫn đến tương lai tốt đẹp là thành tích học tập. Họ không nhận ra rằng cậu bé của mình chỉ lạc nhịp với khuôn mẫu ấy, chứ không hề vô dụng. Còn ở trường, những thầy cô như cô Catherine – người vẫn kiên nhẫn trò chuyện với cậu – chính là những ánh sáng hiếm hoi, dù không đủ để thay đổi tất cả, nhưng cũng lưu lại trong lòng Grégoire cảm giác rằng vẫn có người muốn hiểu mình.
Những lời của Léon Bự thực sự đã trở thành bước ngoặt rất lớn thúc đẩy Grégoire chủ động tìm hiểu, gọi điện và viết thư gửi tới một trường dạy nghề, nơi mà đôi tay khéo léo mới là chiếc chìa khóa mở ra tương lai cậu muốn. Lá thư gửi trường nghề không chỉ là lời xin học, mà còn là cột mốc đánh dấu lần đầu tiên Grégoire tự lên tiếng cho ước mơ của mình, dám chịu trách nhiệm về con đường mình chọn.
35 Ký Lô Hy Vọng của Anna Gavalda không chỉ là hành trình tìm đường của một cậu bé. Nó còn phản chiếu vào cách người lớn nhìn trẻ con. Có bao nhiêu đứa trẻ như Grégoire từng bị gán nhãn chỉ vì không vừa vặn với khuôn mẫu chung? Bao nhiêu tài năng bị bỏ qua vì người lớn mải chạy theo thang điểm và bảng thành tích? Không phải đứa trẻ nào cũng hợp với con đường được vạch sẵn. Trẻ em luôn cần được lắng nghe để can đảm bộc lộ thế mạnh, cần được thử và sai, quan trọng hơn là cần một người tin tưởng, đồng hành như ông Léon Bự.
Cuối cùng, Grégoire cũng đã biết cách biến niềm tin thành hành động và biến 35 ký lô hy vọng thành sức mạnh để bước ra thế giới. Giờ thì đến lượt các em rồi!
Daisy Home Preschool