“Mọi trẻ em sinh ra đều có quyền được học hành.”
Câu chuyện mở ra với hình ảnh ngôi trường Muhammadiyah nhỏ bé, xiêu vẹo đến mức chỉ cần một trận mưa lớn cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vậy mà đó lại là nơi duy nhất mang đến cho lũ trẻ nghèo cơ hội chạm vào giấc mơ tri thức. Mười đứa trẻ, mỗi đứa là một câu chuyện, một khát vọng được nhen nhóm từ những điều giản dị nhất.

Trong số đó, Lintang hiện lên như một thiên tài sớm nở. Cậu bé đạp xe tám mươi cây số mỗi ngày, băng rừng vượt suối đến lớp, chỉ vì một lời hứa giản dị với người cha mù chữ rằng sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của ông. Nhưng cuộc đời không cho Lintang trọn vẹn giấc mơ ấy. Ngay khi kỳ thi tốt nghiệp cận kề, cha mất, Lintang buộc phải rời lớp, bỏ lại sau lưng giấc mộng trở thành nhà Toán học. Hình ảnh Lintang trở thành nốt trầm ám ảnh xuyên suốt cuốn sách như biểu tượng cho những tài năng bị chôn vùi bởi nghèo đói, nhưng cũng là minh chứng đẹp nhất cho khát khao vươn lên không chịu khuất phục của những đứa trẻ sinh ra giữa thiếu thốn.
Bên cạnh Lintang là Ikal, cậu bé nhạy cảm, người kể lại câu chuyện dữ dội mà cũng chan chứa dịu dàng này. Còn có Mahar với tâm hồn nghệ sĩ, mang đến cho bạn bè chút mơ mộng giữa cuộc đời khô cằn. Những ngày hội hóa trang, những buổi văn nghệ, những kỳ thi học sinh giỏi trở thành mảng sáng hiếm hoi trong bức tranh đời u tối, nơi lũ trẻ nghèo vẫn biết cười, biết mơ và biết ước ao một điều gì đó tốt đẹp hơn.
Trên hành trình kiếm tìm tri thức, những đứa trẻ của ngôi trường Muhammadiyah không chỉ đối mặt với cái nghèo, với những bữa cơm đạm bạc và những cơn đói quay quắt, mà còn phải chống chọi với sự thờ ơ của xã hội, với những ánh mắt khinh miệt của những kẻ giàu có và quyền lực. Nhưng trên tất cả, các em đã may mắn có được hai người thầy tuyệt vời. Cô Mus và thầy Harfan là những người thắp lửa cho giấc mơ học vấn của các em, lặng lẽ hy sinh cả cuộc đời mình để gìn giữ một ngôi trường nhỏ bé khỏi nguy cơ bị xóa sổ.
Cô Mus, cô giáo trẻ với ánh mắt rạng rỡ, là hiện thân của niềm tin vào giá trị vĩnh cửu của tri thức. Cô luôn tin rằng những đứa trẻ nghèo khó đến đâu cũng có quyền được mơ ước, được học hành và trở thành những con người tự do. Thầy Harfan, người thầy già hiền hậu, với triết lý giáo dục dung dị mà sâu sắc, chính là điểm tựa vững chãi cho cô trò giữa những tháng ngày gian khó.
Chiến binh Cầu vồng không chỉ là câu chuyện về một hành trình tìm kiếm con chữ, mà còn là hành trình trưởng thành, nơi những đứa trẻ nghèo dần học cách hiểu về cuộc đời, về những mất mát, giới hạn và cả những điều kỳ diệu. Sự ra đi đột ngột của Lintang khi buộc phải bỏ học để thay cha gánh vác gia đình là nốt trầm buốt nhói xuyên suốt tác phẩm, khiến người đọc không khỏi quặn lòng. Đó không chỉ là bi kịch của một đứa trẻ nghèo, mà còn là bi kịch của cả một xã hội khi không thể giữ lấy những mầm non tươi đẹp nhất của mình.
Đọc để nhận ra rằng, một nền giáo dục dù nghèo nàn về vật chất, nhưng nếu đủ đầy yêu thương, sự kiên nhẫn và niềm tin vào học trò, vẫn có thể trở thành nơi ươm mầm cho những ước mơ lớn lao nhất. Cuốn sách không chỉ dành cho lứa tuổi học trò, mà còn là lời nhắc nhở thiết tha gửi đến những bậc làm cha mẹ, những người làm giáo dục về sức mạnh của sự khích lệ và đồng hành.
Daisy Home Preschool