Trong thế giới cổ tích được tạo bởi E. B. White – nhà văn người Mỹ đạt nhiều giải thưởng danh giá với các tác phẩm viết cho thiếu nhi, mỗi loài vật đều có “tiếng nói” và mang bản sắc riêng không khác gì con người. “Tiếng kèn thiên nga” mở đầu với câu chuyện về cậu bé Sam Beaver và tình yêu thiên nhiên vô hạn. Cậu đã trở thành người bạn đáng tin cậy của một cặp thiên nga kèn – loài chim quý hiếm, to lớn và đẹp đẽ. Cặp thiên nga kèn đã kết hôn và sinh ra năm người con xinh đẹp. Mọi chuyện thật viên mãn cho đến khi chúng phát hiện ra rằng Louis – đứa con út, không thể phát ra âm thanh.

Hầu hết mọi người đều nghĩ: “thiên nga thì phải vui tươi, không buồn bã; phong nhã, không vụng về; can trường, không hèn nhát.” Và nếu là thiên nga kèn, thì còn phải biết cất tiếng kêu tuýt! tuýt! thật mạnh mẽ, âm vang. Thế nhưng, Louis lại không thể kêu tuýt! tuýt! hay chíp! chíp! như đồng loại. Một đứa trẻ khác biệt như vậy thường sẽ khiến mọi người rất lo lắng, họ không chắn rằng cậu sẽ trưởng thành thế nào? Thế nhưng may thay, Louis có một người mẹ nhạy cảm và thấu hiểu, bên cạnh ông bố sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để tìm “giọng nói” cho con trai. Còn vì cậu là Louis – một chú thiên nga thông minh, nghị lực, đầy phẩm giá nữa. Vậy nên dù gian khó thì cuối cùng cậu cũng tìm ra cách riêng để làm lay động trái tim mọi người.

Chuyến bay đầu tiên sau mùa hè của gia đình thiên nga kèn là đến Montana, một bang nước Mỹ, tại đó tình cờ Louis đã tìm ra Sam khi bay vòng vòng trên trời, đã cùng Sam ngủ tại nhà cậu ấy và thậm chí cùng Sam đến trường học chữ nữa. Điều này thật bất ngờ. Hơn một năm sau, Louis quay lại với tấm bảng và cây bút đeo quanh cổ. Nhưng vẫn không thể giao tiếp với gia đình bằng chữ viết. Trước Louis, không có con thiên nga nào đọc được chữ, cô bạn Serena mà cậu cảm mến cũng ngoảnh đi trước những câu từ thể hiện tâm ý của cậu.

Thiên nga bố có tính cách hoàn toàn trái ngược với Louis, vì muốn con trai có thể hòa nhập với mọi người, ông đã làm chuyện hết sức dại dột là đập vỡ kính ở cửa hiệu nhạc cụ để mang về chiếc kèn trumpet cho cậu tập chơi. Dù rất thích cây kèn, nhưng với phẩm giá của mình, Louis đã hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ để trả tiền cho cửa hiệu. Cậu tìm được công việc thổi kèn hiệu tại trại hè Koo Koo Koos với mức lương 100 đô la. Rồi nổi tiếng khắp thành phố Boston với khả năng chơi kèn trumpet như một nghệ sĩ thực sĩ, cậu dần giải quyết được gánh nặng nợ nần “khổng lồ” của bố. Và tuyệt vời nhất là cậu cuối cùng cũng có được tình yêu của Serena mà không phải bằng ngoại hình phổng phao hay tiếng ca thánh thót. Tất cả đều từ chính sự nỗ lực không ngừng nghỉ, một trái tim luôn hướng tới chân – thiện – mỹ. Trên hành trình lớn lên, Louis có thể đã đánh rơi nhiều thứ, đó là tâm hồn trẻ thơ, là những hồn nhiên trong sáng, nhưng cậu đã nhận được rất nhiều giá trị màu nhiệm khác.

Bạn hẳn sẽ thích cái cách Sam Beaver đối xử bình đẳng với mọi loài vật xung quanh và cảm thấy thật ấm áp trước mối thân tình cậu dành cho Louis. Sam cho người lớn thấy cuộc sống vô cùng thú vị dưới con mắt một đứa trẻ. Như cách Sam cho rằng: “Một người già chưa chắc đi hết 12 dặm trong 4 giờ đồng hồ dù ông ta đã đi hết 4 dặm trong giờ đầu tiên. Biết đâu đấy những giờ sau lão còn bận hái dâu bên đường và sẽ không thể đảm bảo vận tốc 4 dặm mỗi giờ. Một em bé uống 2 bình sữa mỗi bình 8 ounce. Sau khi uống cạn cả 2 bình, trong bao tử của bé chắc gì đã đủ 16 ounce sữa. Bé có thể làm đổ trong khi uống.” Đó là sự khác biệt của số học và cuộc sống mà chỉ những đứa trẻ mới nhận ra. Chỉ có những đứa trẻ luôn rộng lòng đón nhận mọi thứ như Sam Beaver là hiểu được những chú thiên nga thực sự nghĩ gì và chúng yêu thương nhau như thế nào.

Toàn bộ cuốn sách được bao trùm bởi sự ấm áp của tình yêu gia đình và bạn bè, tất cả những điều xảy đến như muốn nhắc nhở rằng sự thấu hiểu, hỗ trợ từ người thân sẽ có thể xoay chuyển khó khăn thành cơ hội. Một đứa trẻ đôi khi không cần quá nhiều sự bảo ban như ta vẫn tưởng, nhưng các em luôn mong có ai đó ở bên mình lúc khó khăn, là cha mẹ nên bắt đầu từ đấy.

Daisy Home Preschool

“Lũ trẻ đường tàu” là câu chuyện kể về ba đứa trẻ tinh nghịch, trong trẻo, đầy màu sắc được chấp bút bởi nhà văn và nhà thơ người Anh – Edith Nesbit. Câu chuyện xoay quanh một gia đình hạnh phúc với ba người con là Roberta, Peter và Phyllis. Họ tận hưởng cuộc sống êm đềm của mình trong ngôi biệt thự xinh xắn ở London trước khi xảy ra biến cố.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Mọi thứ bắt đầu khi người cha bí ẩn ra khỏi nhà cùng hai người lạ và mãi không trở về. Còn mẹ thì lẳng lặng gói ghém đồ đạc đưa lũ trẻ tới sống tại “Ba Ống Khói”, ngôi nhà nằm bên một nhà ga tưởng tượng ở miền quê Yorkshire – nơi mà mọi thứ chìm trong tĩnh mịch như thể một vùng đất đang ngủ mê. Những đứa trẻ sớm nhận ra nỗi buồn trong mắt mẹ, dù chưa từng được tiết lộ chuyện gì đang xảy đến với gia đình. Ngày đầu tiên ở nhà mới, không có người giúp việc, chị cả Roberta dậy thật sớm gọi các em rồi làm tất cả những việc cần thiết như vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bữa sáng để mẹ được ngủ nhiều hơn.

Ba chị em hiểu chuyện và tử tế tới mức khiến cho bất kỳ ai gặp ba đứa cũng trở thành những người bạn tốt của chúng. Chúng chưa bao giờ tự ti vì gia cảnh nghèo khó của mình và luôn biết cách tạo ra niềm vui từ những điều nhỏ nhặt xung quanh. Cả ba đều rất nỗ lực làm mọi thứ có thể để mẹ mình vui lòng. Dù biết hoàn cảnh của mình đang không được may mắn, nhưng bọn trẻ không một lời oán trách hay thắc mắc, kể cả trong suy nghĩ.

Rồi chúng phát hiện ra đường tàu, nơi sau này là trở thành trung tâm cuộc sống của ba chị em. Chúng dần trở nên thân thiết với những người làm ở nhà ga và chính họ đã truyền cho chúng tình yêu đối với đường tàu, đặc biệt là chú trực cổng Perks, người đã kể cho chúng nghe vô số điều thú vị về những đoàn tàu.

Cũng từ đây, những “phi vụ” liều lĩnh quá tầm lũ trẻ chính thức bắt đầu. Chúng đưa tù nhân Nga khốn khổ trốn chạy sang Anh về nhà chăm sóc, trong khi bao người lớn còn đang giữ thái độ cảnh giác với ông, rồi cuối cùng lại còn giúp ông tìm thấy gia đình. Chúng lao vào đám cháy để cứu con ông sà lan mặc dù ông ta vừa la mắng nạt nộ chúng một cách đáng ghét. Chúng thậm chí còn bất chấp nguy hiểm chạy vào đường hầm có tàu đang hoạt động để cứu cậu thiếu niên bị gãy chân mắc kẹt trong đó… Tất cả những điều tử tế mà chúng đã làm, đều là thứ được nuôi dưỡng từ tình yêu của người mẹ – một nhà văn luôn dành tặng con mình những bài thơ về sự ca ngợi, về những điều dịu dàng xung quanh cuộc sống. Sự ấm áp mà người mẹ dành trao cho những hoàn cảnh khó khăn hơn mình từ bao giờ đã trở thành một tấm gương giúp lũ trẻ tăng thêm tình yêu thương và lòng trắc ẩn.

Câu chuyện về ba đứa trẻ nghèo sống bên đường tàu đã cuốn độc giả vào một thế giới tinh nghịch, trong trẻo mà cảm động tha thiết, một xâu chuỗi khéo léo những tình tiết tưởng như rời xa nhau nhưng hóa ra lại đồng quy ở kết thúc đầy bất ngờ. Nhờ có nghịch cảnh mà lũ trẻ được gần gũi nhau hơn, chúng học được những điều quý giá mà có lẽ suốt đời cũng không bao giờ quên được.

Daisy Home Preschool

Năm mười tuổi, những đứa trẻ thường sẽ thích làm gì? Chạy đua với những con diều, lấp ló chơi trốn tìm, hồ hởi kéo nhau chơi đá bóng hay lén lút trốn học đi chơi. Vậy mà, trong suốt 10 năm, cuộc sống của Ernest Morlaisse đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn, luôn là tâm điểm của những cô bé học sinh tại trường lại không có gì ngoài vòng lặp cân bằng đến tẻ nhạt: “Cậu bé bước đi chậm rãi về phía căn nhà, mắt không hề nhìn ngó xung quanh. Vẫn con đường ấy. Vẫn bên vỉa hè ấy. Cậu đi thẳng một mạch từ nhà đến trường, rồi lại từ trường về nhà. Không vội vàng, không gấp gáp…”

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Nhịp sống thường nhật của cậu bé chỉ có bài tập, quả táo sau giờ học, món xúp buổi tối, bà nội và bà Germaine được thuê để chăm sóc cả hai bà cháu. Không tivi, không điện thoại, thứ duy nhất để giải trí là đống sách cũ kĩ và những lá thư được khóa kỹ trong chiếc tủ ly…

Bí mật xoay quanh Ernest và bà Précieuse được Susie Morgenstern dẫn dắt một cách nhẹ nhàng, từ tốn, giống như nhịp sống của chính họ trong những trang sách. Thứ gây tò mò nhất chính là bức thư bà nội luôn giữ, với những chữ viết không thể luận nổi. Bức thư ấy khiến cả Ernest và độc giả tin rằng nó chứa đựng thứ sức mạnh có thể giải đáp toàn bộ những góc khuất về cuộc đời của cậu bé.

Rồi cuộc đời nhiệm màu đưa Victoire đến. Victoire không chỉ là “chiến công” của cha mẹ cô bé trong cuộc tìm kiếm một đứa con gái sau 13 lần sinh, mà còn là “món quà” đặc biệt nhất khi đính kèm biết bao nhiêu thứ tuyệt vời khuấy động trái tim Ernest. “Trái tim ngủ quên đã bắt đầu được thức tỉnh, trái tim khô khan đã bắt đầu biết vui nhộn, trái tim câm lặng đã có những nhịp đập mới, trái tim trầm tĩnh đã đặt ra những câu hỏi, trái tim từ nay được nối bằng một sợi dây gần như hữu hình với cô bạn hàng xóm có tính cách mạnh mẽ và rất hay cười.” Nhà văn Morgenstern dường như không muốn cậu bé của mình ủ dột, cay đắng lâu. Ernest như mọi đứa trẻ với trái tim ngây thơ, nhiệt thành và dũng cảm khác đã dám dấn thân, đã sống bằng cách đơn giản nhất: dùng ngôn từ để hiểu người khác bằng cách nghe, cách hỏi và khiến người khác hiểu mình khi thành thực mở lời. Bởi đó là lúc cậu hiểu “ngôn từ là những vị sứ giả của tâm hồn”.

Điều đặc biệt của cuốn sách là mỗi chương được đặt tên theo một nhân vật trong truyện giúp lật mở từng bí mật rất đỗi tự nhiên và tài tình, như cách chúng ta nhẹ nhàng mở phong bì thư để khám phá những con chữ trong đó. Dù bắt đầu bằng màu sắc ảm đạm, nhưng câu chuyện không hề đem lại cảm giác u ám mà càng ngày càng điểm xuyết những đóm sáng tươi vui. Hệt cái cách chị Henriette thay những tấm rèm nặng nề màu tối bằng tấm rèm mới “có in hình hoa quả nhỏ xíu đủ màu trên nền màu vàng sáng”.

Mỗi nhân vật, mỗi tình huống mang sắc thái khác nhau, để lại những suy tư khác nhau nhưng chúng luôn thật sự tinh tế khi tâm của con người được đặt vào từng hành động, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, chừng như dễ bỏ qua nhất. Và bạn biết đấy, trẻ em rất thông minh, luôn dành nhiều thời gian để nhìn và nghĩ nên chúng hay có những suy tư khiến người lớn sững sờ.

“Những lá thư không gửi” kết thúc có hậu khi các bí mật được bật mí, khi con người được sống thay vì lại tồn tại tiếp trong nỗi nhớ thương mòn mỏi với lớp bụi phủ mờ những điều khó nói. Chỉ cần dũng cảm một chút thôi, một câu nói, một lá thư có thể làm thay đổi nhiều cuộc đời. Và đó có thể cũng là lúc yêu thương được truyền đi từ trái tim đến trái tim.

Daisy Home Preschool

Có những đứa trẻ may mắn được sinh ra dưới mái nhà hạnh phúc, được cha mẹ chăm lo, bảo bọc, nhưng cũng có những em phải sống trong một gia đình không trọn vẹn, trải qua tuổi thơ đầy khổ cực và oan ức. Finn Dove và Derval Dove chính là những đứa trẻ như vậy.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

“Những cú tát thẳng mặt giáng xuống đều đặn như tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ. Chúng lặp đi lặp lại khiến mặt cậu đau điếng, nhưng cậu vẫn nhìn trân trân vào mắt dượng Toby, thấy đôi mắt đó nhỏ đến mức nào, hẹp hòi ra sao. Cậu không ưa dượng Toby. Cậu không đủ sức khỏe để kháng cự, vậy nên cậu chỉ đứng đó, nhận những cú tát khiến đầu cậu choáng váng.” Finn khi đang ở độ tuổi ham bắn bi, đá bóng đã phải chịu đựng những điều đó trong suốt quãng thời gian dài, cho đến khi quyết định bỏ nhà ra đi, chạy đến Island với hy vọng tìm được bà để bảo vệ cô em gái Derval mà mình hết mực yêu thương.

Trong chuyến hành trình mệt mỏi, mỗi buổi sáng thức dậy, ánh mắt Derval lại tràn đầy sợ hãi, nhưng mọi thứ đều biến mất khi cô bé thấy anh trai của mình. Ngoài ra, Poll, Tom, Nickser, Michael hay Moses là những điều ngọt ngào khác trải dài trong từng trang truyện, là những người tuyệt vời đã góp phần tạo nên cuộc phiêu lưu phi thường này, là sự hiện hữu cho vẻ xinh đẹp của cuộc sống khi lòng tốt và sự tử tế ở khắp mọi nơi và ở khắp mọi người mà hai đứa trẻ đã gặp điều ngọt ngào nhất chắc chắn là khi Finn nói về lý do cho cuộc hành trình này, “để em gái mình được ở bên những người yêu thương nó, lắng nghe nó nói”, “là vì tình yêu”, vì “trẻ con nên có ai đó yêu thương mình”, “không bởi vì bản thân cháu, bởi vì cháu đã lớn và cháu có thể tự chăm sóc bản thân. Mà đó là vì Derval. Nó phải có ai đó”. Thực chất, Finn cũng chỉ là cậu bé 12 tuổi và cậu cũng cần “có ai đó”.

Kể từ khi mẹ cậu ra đi, dường như tất cả hạnh phúc đều biến mất, hình ảnh cuối cùng khi cậu nhìn vào căn bếp trước lúc bỏ nhà ra đi, cậu nhớ lại những điều từng khiến mình ấm áp, những nụ cười… mà giờ đây đã vụt tắt. Vậy nên cậu mới quyết định lên đường đi tìm bà trong khi không có gì ngoài cuốn nhật ký với những dòng ngớ ngẩn, không biết chính xác nhà bà ở đâu và cũng chẳng có tiền. Trong sách luôn lặp đi lặp lại hình ảnh Finn băn khoăn liệu quyết định này của cậu có đúng hay không, nhưng mỗi lần như thế hình ảnh em gái lại hiện ra như câu trả lời đích đáng cho chuyến hành trình, mà mục đích cuối cùng chẳng phải vì cậu.

Còn Derval, con bé chịu đựng tất cả những khó khăn khi một bé gái phải lang thang hàng vạn dặm chỉ theo anh trai mà rất ngoan không hề đòi hỏi điều gì. Rõ ràng Derval đang ở cái tuổi quên hết mọi thứ rất nhanh, vậy mà cô bé lại nhớ rõ và kể lại nhiều lần rằng dượng Toby đã đánh Finn. Những tổn thương sẽ khắc sâu vào tâm trí và trở thành nỗi ám ảnh. Tất cả thể hiện rõ nhất khi Derval tiếp xúc lần đầu với những người lạ hoặc với những người lâu ngày gặp lại; cô bé luôn cảnh giác và đánh giá xem đây là người tốt hay xấu.

Và ông Michael nữa, bạn sẽ thích cách ông đặt vấn đề rồi dùng tư duy phản biện để tìm ra đầu mối cho những mục tiêu với các câu hỏi vì sao. Bạn cũng sẽ thích những con người dũng cảm đấu tranh vì người quên mình còn có bà ngoại O’Flaherty, bác Joe và Paddy, những người nông dân, vị thẩm phán, những đứa trẻ trên phố, ông Tom, ông Nickser, cậu bé du mục Moses,…

Walter Macken đã thực sự thành công gieo vào cuộc đời con trẻ những hạt mầm dung chứa sự trưởng thành khi đâm chồi từ mảnh đất khắc nghiệt của lòng tham, sự độc ác. Hãy đọc và chắc chắn bạn sẽ đồng tình rằng, không phải đứa trẻ nào cũng được thương yêu và an toàn trong chính ngôi nhà của mình, không phải đứa trẻ nào cũng có hành trình trưởng thành êm đềm dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Hai chú bồ câu nhỏ như đại diện cho một bộ phận trẻ em ngày ngày phải đối mặt với sự bạo hành từ người lớn nhưng vẫn khát khao một cuộc sống bình yên, thứ mà đáng lẽ chúng hiển nhiên phải có.

Daisy Home Preschool

Bạn vẫn còn nhớ Pippi chứ? Đúng rồi, chính là cô bé tóc có mái tóc màu cà rốt, tết thành hai bím vểnh ngược lên và gương mặt đầy tàn nhang. Cô bé còn có cách ăn mặc kỳ quái, đôi tất dài, chiếc nọ chiếc kia và đôi giày đen to gấp đôi bàn chân. Thế nhưng, Pippi lại chẳng thấy có vấn đề gì với mái tóc đỏ hay cái mũi nhỏ đầy tàn nhang của mình. Thậm chí trong một lần mua sắm, nhìn cửa hàng có ghi tấm bảng: “Bạn có phải chịu đựng với các nốt tàn nhang không?”, Pippi đã vào thẳng cửa hàng chỉ để nói rằng: “Không ạ, cháu không phải chịu đựng các nốt tàn nhang ạ… Cháu rất yêu chúng”. Mỗi đứa trẻ trên đời này cũng vậy, chúng đều có những nét xinh đẹp rất riêng biệt, điều đó khiến đứa trẻ này khác đứa trẻ kia, nó giống như một dấu ấn cá nhân được khắc họa bằng ngoại hình vậy. Điều này đã nhắc ta rằng người lớn chỉ nên dạy cho trẻ rằng “con đẹp theo cách riêng của con” chứ không phải đưa ra cho chúng một chuẩn mực nào cả.

Bên cạnh một ngoại hình không hoàn hảo, Pippi cũng chịu không ít thiệt thòi so với các bạn đồng trang lứa vì hoàn cảnh đặc biệt của mình. Cô bé “ít học” vì không được hưởng nền giáo dục của gia đình và nhà trường. Những suy nghĩ và hành động của cô bé đều diễn ra một cách rất bản năng. Thế giới của cô bé không có sự ràng buộc bởi những quy tắc, chuẩn mực xã hội mà chỉ “thích thì làm, không thích thì không làm”.

Khi giao tiếp với người lớn tuổi, Pippi luôn chen ngang bằng những câu chuyện tự sáng tác với chất giọng “nam cao” đặc biệt, không cần xin phép, không cần giữ ý và không quan tâm đến thái độ của người đối diện. Pippi gọi cô giáo là “chị” và nhất định không chịu đi học vì trường học chán quá, không thú vị như những vùng đất và con người trong câu chuyện tưởng tượng của cô bé. Pippi viết sai chính tả đến trầm trọng và không tính nhẩm nổi một phép toán đơn giản nhất. Pippi còn tự phát hiện cho riêng mình một từ mới chưa hề có trong từ điển “xì-pung” và nhất định phải tìm cho được ý nghĩa của nó mới thôi.

Tuy sống và lớn lên chỉ có một mình, cô bé Pippi đã có được tấm lòng nhân ái, bao dung, không hề vị kỷ. Giống lời của mẹ Thomas và Annika về Pippi: “Có thể không phải lúc nào Pippi Tất dài cũng cư xử đặc biệt tế nhị. Nhưng cô bé có một trái tim nhân hậu”. Điểm đáng yêu nhất của cô bé Pippi chính là suy nghĩ từ tâm hồn trong trẻo, vị tha và những hành động được chỉ dẫn bởi trái tim giàu nhiệt huyết, luôn khao khát được trao tặng. Hạnh phúc lớn nhất của Pippi chính là cho đi mà không hề đòi hỏi sự đáp lại hay trả ơn. Cô bé trao tặng sự hồn nhiên, lòng vị tha của mình cho hai tên kẻ trộm bằng những điệu nhảy, bằng bữa ăn thịnh soạn và những đồng tiền vàng. Cô bé trao tặng sự sống cho hai em bé mắc kẹt trong hỏa hoạn bằng lòng dũng cảm không giới hạn. Cô bé trao tặng niềm vui cho lũ trẻ nghèo khi biến mơ ước được ăn kẹo thỏa thích của chúng trở thành hiện thực. Và cô bé trao tặng sự yêu đời trở lại cho bà dì Laura. Trong những dịp đặc biệt, Pippi luôn dành tặng cho hai người bạn thân thiết Thomas và Annika những món quà thật đẹp, ngay cả trong sinh nhật của chính mình.

Học vấn và hoàn cảnh sẽ không thể quyết định được văn hóa, phẩm chất của một người. Giống như Pippi vậy, cô bé dù không được đến trường, cư xử vụng về nhưng trong thâm tâm lúc nào cũng cố gắng. Một đứa trẻ luôn vui vẻ, hoạt náo như Pippi đã òa khóc vì tự ti về việc mình không biết cách cư xử: “Cháu đã biết ngay từ đầu rằng cháu không biết cách cư xử mà. Có cố gắng đến mấy cũng vô ích thôi, cháu vẫn sẽ chẳng bao giờ học được cả. Lẽ ra cháu cứ ở lại trên biển mới phải”. Mỗi đứa trẻ đều có tấm lòng thiện ý và nỗ lực rất mực trong sáng. Vậy nên, qua những câu câu chuyện xoay quanh Pippi, Astrid Lindgren đã thầm nhắn nhủ tất cả chúng ta, không chỉ trẻ em mà cả người lớn rằng: “con người cần đối xử tử tế với loài vật. Tử tế với nhau nữa… Chúng ta có mặt trên đời chính là để đối xử tử tế, thân thiện với người khác”.

Thật khó tưởng tượng nếu cuộc sống này không còn tình yêu thương giữa con người với con người. Nuôi dưỡng một đứa trẻ biết cách yêu thương, quan tâm đến mọi người có lẽ là điều quan trọng đầu tiên trong nền tảng giáo dục gia đình và nhà trường. Hãy để trẻ đón nhận bài học ấy một cách tự nhiên nhất từ thế giới trẻ thơ – một thế giới khác hẳn của người lớn.

Daisy Home Preschool

Pippi Tất dài của nữ nhà văn Thụy Điển Astrid Lindgren là cuốn sách được hàng triệu trẻ em trên thế giới yêu mến. Câu chuyện được lấy ý tưởng từ một cái tên mà chính cô con gái của bà nghĩ ra. Mỗi tối, Astrid Lindgren đều kể chuyện cho con gái mình nghe, một hôm cô bé nói, mẹ hãy kể về “Pippi Tất dài”. Bà không hề hỏi Pippi là ai mà thực sự đã tạo ra cô bé và câu chuyện theo trí tưởng tượng của mình.

Pippi là một cô bé tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang và tinh quái. Dù chỉ mới chín tuổi, Pippi đã phải sống một mình vì mẹ mất sớm và cha là thủy thủ, suốt năm suốt tháng lênh đênh trên biển. Có người nói rằng, bố của cô bé đã bị bão cuốn đi mất nhưng Pippi cứ đinh ninh ông chỉ bị dạt vào một hòn đảo. Trong lúc chờ bố đóng được thuyền và quay trở về, Pippi cùng với một chú ngựa và “ông” khỉ dọn đến ở tại một biệt thự tên Bát Nháo – nơi cô gặp và kết bạn với hai anh em Thomas, Annika.

Qua lăng kính trẻ thơ, tất cả những mất mát, thiệt thòi đã được thi vị hoá bởi hai tiếng tự do “không còn ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mê mải nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn”. Điều đặc biệt hơn nữa ở Pippi là cô bé có một sức khỏe phi thường, xách con ngựa hay một người lớn bằng một tay, đánh thắng võ sĩ số một thế giới và cả bò rừng, cá mập… Sức mạnh này đã giúp Pippi làm nên những chiến tích đáng kinh ngạc, đem lại tiếng cười sảng khoái cho độc giả.

Những câu chuyện người lớn thường kể hay viết cho trẻ em đều là về các đứa trẻ ngoan ngoãn và xinh đẹp. Thế nhưng, trong toàn bộ cuốn sách, Pippi luôn là “đầu têu” trong các cuộc dã ngoại, bắt ma, giả làm quái vật, trò đắm tàu và dạt vào hoang đảo… Sự nghịch ngợm đó hoàn toàn không theo bất kỳ chuẩn mực nào. Pippi có thể không phải là đứa trẻ ngoan trong mắt của người lớn, nhưng hãy nhìn các cách lũ trẻ thích mê trước những trò chơi của cô bé mà xem. Thế giới trẻ thơ cần những hoạt động vui chơi, giải trí, ý tưởng ngộ nghĩnh, hồn nhiên để mở rộng tối đa khả năng sáng tạo cũng như học được cách quan tâm đến người khác. Đó phải chăng là bài học đầu tiên về sự yêu thương dành cho trẻ?

Ba mẹ ơi, đây là một câu chuyện rất xứng đáng dành tặng cho con, mỗi ngày một chút một, để con tăng thêm phần kích thích, tò mò và chờ mong giây phút được ngồi cạnh hay nằm cạnh ba mẹ, lắng nghe những chuyến phiêu lưu của Pippi. Chắc chắn Pippi còn mang đến cho bé nhiều tình huống bất ngờ “hết hồn” nữa, ba mẹ và các bé hãy đón chờ tiết lộ tiếp theo từ Góc đọc sách của Daisy Home nha.

Daisy Home Preschool

Winnie-the-Pooh hay còn gọi Gấu Pooh Xinh Xắn là một tập hợp các câu chuyện nhỏ về tình bạn và thế giới tưởng tượng mà A.A.Milne đã sáng tạo nên để dành tặng con trai yêu dấu Christopher Robin. Bước ra từ đám đồ chơi của Robin, tất cả các nhân vật Gấu Pooh khờ khạo, Lừa xám Eeyore u sầu, Lợn Con nhát cáy, Cú hiểu biết, Thỏ bắng nhắng,… đã làm một cuộc hóa thân kỳ diệu, với tất cả sự dí dỏm và dễ thương, để giành được tình yêu của bao thế hệ trẻ em và cha mẹ chúng suốt từ 1926 – năm xuất bản lần đầu của Winnie-the-Pooh. Với minh hoạ của E.H.Shepard, từ trang sách tới phim ảnh, Gấu Pooh nay đã thành ra một trong những nhân vật trong trẻo nhất, đại chúng nhất, có sức hút bền bỉ nhất qua thời gian.

Kể từ khi nhóm nhân vật Gấu Pooh ra mắt, không ít người đã tìm cách lý giải sức hút của chú gấu vàng ươm, tính tình hiền lành, thật thà (và có phần… ngốc nghếch), mê mật ong và luôn băn khoăn về trí thông minh của mình.

Phải chăng gấu Pooh đại diện cho rất nhiều em nhỏ trên thế gian này, hoặc đúng hơn là đại diện cho một phần tính cách rất thường gặp ở các em. Đó là luôn tò mò với mọi thứ mới lạ, luôn đặt ra những câu hỏi có vẻ ngô nghê, luôn hành động bột phát và rồi nằng nặc đòi sửa sai, như chuyện Gấu Pooh đem giấu mật ong, để dành, rồi nửa đêm lại mò mẫm đi tìm mật ong về vì… bỗng dưng thèm quá.

Không riêng gì Gấu Pooh, những người bạn của chú cũng sở hữu tính cách cực kỳ độc đáo và rất đỗi trẻ con. Có em bé nào lại không có lúc lo lắng, sợ sệt và dễ ỉu xìu như Lừa Xám; có em bé nào lại không sốt sắng, hào hứng đến mức nhảy tưng tưng như bạn Thỏ; hay có cô cậu nhóc nào lại chẳng có lúc tỏ ra mình người lớn, thích giảng giải những điều mới lạ, “cao siêu”, dùng những từ ngữ phức tạp, khó hiểu đến buồn cười như bác Cú Vọ.

Rừng Trăm Mẫu, nơi Gấu Pooh và nhóm bạn sinh sống, cứ như một thế giới đầy màu sắc, đầy nắng, đầy mưa và những bất ngờ ta gặp được, ngay trong mỗi đứa trẻ quanh mình. Mỗi nhân vật dường như là một thông điệp được tác giả A.A.Miline gửi gắm, trong đó có một chút hồn nhiên, một chút tinh thần hào hiệp, về tình bạn, về niềm lạc quan dù gặp tình huống khó khăn. Và tác giả thực sự đã thành công giăng ra được “màn tơ nhện mỏng manh kỳ diệu” xuyên suốt những câu chuyện thường tình xoay quanh Gấu Pooh.

Cái màn tơ dịu dàng ấy được tạo bởi những hành động lúc nào cũng chậm rãi, nhẩn nha, đan xen với rất nhiều “thơ thẩn” và “ngân nga” hồn nhiên của chú gấu Pooh. Bởi cả những lời lẽ thân ái, hành động bộc phát dễ thương mà các nhân vật dành cho nhau, như cách Gấu Pooh và Lợn Con tìm quà sinh nhật tặng bác Lừa Eeyore chẳng hạn.

Dù câu chuyện về Gấu Pooh bắt đầu từ chính những gấu, thỏ, kangaroo nhồi bông và những câu chuyện thủ thỉ bất tận với con trai mình. Thế nhưng, Miline đã giúp Gấu Pooh tồn tại gần một trăm năm với rất nhiều thương mến không đổi. Hãy thử lật bất kỳ một chương truyện và kể với con về những điều diệu kỳ, xinh đẹp từ khu rừng Trăm Mẫu. Cuộc phiêu lưu kỳ thú và ngọt ngào của nhóm bạn bé nhỏ sẽ là một trong những thứ hoàn hảo để nuôi dưỡng trái tim dịu dàng cho con.

Daisy Home Preschool

Momo ra mắt tại nước Đức vào năm 1973, là tiểu thuyết đầu tiên đánh dấu tư tưởng nghệ thuật xuyên suốt của Michael Ende: Phá bỏ những thành kiến trong cái nhìn cuộc sống. Tác phẩm đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng với tổng số ấn bản lên tới bảy triệu, nhiều lần được dựng thành phim, đồng thời mang lại nhiều giải thưởng giá trị cho Michael Ende trong đó có giải thưởng Văn học thiếu nhi Đức năm 1974 và Bảng danh dự Giải thưởng văn học châu Âu.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Những câu chuyện của Michael Ende luôn hàm chứa những chuỗi nhân sinh quan sâu sắc. Về ý nghĩa của thời gian? Tiền bạc hay vật chất cái nào mới là thứ quan trọng nhất? “Có một bí mật to lớn nhưng cũng hết sức giản dị. Tất cả mọi người đều có phần, ai cũng biết đến nó, nhưng lại rất ít người suy nghĩ về nó, hầu hết mọi người chỉ đơn giản nhận lấy nó và chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Điều bí mật ấy là thời gian. Thời gian là cuộc sống. Và cuộc sống ở trong trái tim.” Dù triết lý ấy được trình bày một cách thật đơn giản, thế nhưng liệu rằng trong lúc chảy trôi theo dòng thời đại, có bao người thực sự đang tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó?

Câu chuyện nhỏ này bắt đầu từ một lời kể bình dị như mọi câu chuyện ngụ ngôn khác, về một thành phố với nhà hát lộ thiên cổ, nơi có cô bé Momo – nhân vật chính của chúng ta đang sống. Đó là một cô bé mồ côi đi lang thang khắp nơi để rồi trôi dạt về nhà hát đổ nát. Em nhận được sự yêu thương của những người xung quanh và ngược lại, em trở thành người luôn có thời gian cùng khả năng lắng nghe những phiền muộn của người khác. Chỉ vậy thôi mà bao nhiêu hờn dỗi, thù ghét của mọi người xung quanh đều tan biến hết.

Khi có ai đó hỏi em bao nhiêu tuổi, em luôn thản nhiên trả lời “một trăm linh hai”. Không hẳn vì em chưa đủ lớn để hiểu ý nghĩa những con số, mà đây là cách Momo thể hiện cảm nhận về thời gian không theo bất kỳ sự định lượng và quan niệm thông thường nào. Người lớn chúng ta luôn cân đo đong đếm mọi thứ bằng những con số, còn thế giới của trẻ em thì không như vậy. Vậy nên đôi khi, ta hãy thử dẹp bớt những áp đặt và chấp nhận sự tò mò hay định nghĩa kỳ lạ của các con xem sao. Biết đâu khi nghe con trình bày suy nghĩ và cảm nhận của mình, trái tim người lớn cũng nhẹ đi phần nào lo âu.

Không giống như những đứa trẻ khác, Momo chẳng hề nhiều lời, ngược lại lúc nào cũng im lặng lắng nghe câu chuyện, nỗi lòng của người lớn và cả đám con nít quanh mình. Em chỉ đơn giản là lắng nghe chứ không bình luận, khuyên giải bất cứ điều gì, như thể chỉ riêng sự hiện diện đó đã chứa đựng vô vàn điều tuyệt vời rồi. Cũng chính vì điều này nên mọi người càng thêm yêu quý và thích được ở cạnh Momo để tìm lại sự cân bằng. Thật kỳ diệu làm sao khi những người đang hờn dỗi, cãi vã chỉ cần cùng nhau đến gặp Momo thì mọi mâu thuẫn đều sẽ được hóa giải.

Rốt cuộc thì Momo nhỏ bé đang giấu phép màu gì trong dáng vẻ có phần luộm thuộm của mình? Hay chăng, trẻ con vẫn luôn âm thầm quan sát, để tâm và học theo những hành động của người lớn. Để bố mẹ có những lần vỡ òa vì nhận ra “con đã lớn”, dường như khi ta học được cách xem con như một người bạn thì đứa trẻ ấy sẽ dễ dàng bày tỏ suy nghĩ của mình hơn. Tin tưởng chính là chìa khóa quan trọng để gắn kết giữa ba mẹ và con cái, chẳng phải sao?

Momo có hai người bạn thân đó là anh chàng Gigi “dẻo mỏ” và bác Beppo – phu quét đường. Hai kẻ tốt bụng và đáng mến, dẫu trời long đất lở họ cũng không bao giờ bỏ cô bé ở lại. Một già, một trẻ, một đứa nhóc cứ vậy vui vẻ sống qua ngày, bình yên ngắm nhìn trời sao. Nhưng cuộc sống êm ả ấy nhanh chóng bị xáo trộn khi bọn Màu Xám xuất hiện.

Những gã Màu Xám đã thao túng toàn bộ thị trấn, điều khiển những quan chức tại đây, buộc người dân phải sống như những nô lệ của công việc. Gigi và bác Beppo không phải ngoại lệ, họ cũng bị cuốn theo cơn lốc khắc nghiệt ấy. Momo phải nhanh chóng tìm ra sự thật và nhanh chóng cứu những người bạn của mình trước khi mọi thứ trở nên quá muộn. Tình bạn của họ chưa bao giờ bị ngăn cách bởi tuổi tác hay địa vị, họ chỉ đơn giản ở bên cạnh nhau mọi lúc. Khi cuộc sống diễn ra bình thường thì tận hưởng mọi thứ, lúc khó khăn gian khó họ ra sức bảo vệ nhau. Hãy giúp con hiểu mọi người đều xứng đáng được đối xử công bằng và tình bạn là một thứ tình cảm đẹp đẽ, trong sáng mà mỗi người cần có trong cuộc sống này.

Cô bé Momo là hình ảnh tượng trưng cho phần người đẹp đẽ, được cất giữ sâu thẳm bên trong, nhưng lại chưa từng được mở đường khai phá. Qua nhân vật nhỏ này, Michael Ende đã để lại rất nhiều bài học cho cả trẻ em lẫn người lớn. “Thời gian là vàng bạc” dường như chỉ mang tính nhất thời, bởi chúng ta làm sao có thể hạnh phúc khi mãi lao đầu vào công việc? “Giàu sang phú quý” là gì khi xung quanh chúng ta không có ai để san sẻ, chung vui? Thay vào đó, việc trân trọng giây phút hiện tại và yêu thương chân thành mới là điều đáng quý trong cuộc sống này.

Daisy Home Preschool

Hoàng Tử Bé có tựa gốc là “Le Petit Prince” được sáng tác bởi một phi công người Pháp có tên Antoine de Saint-Exupéry. Câu chuyện bắt đầu trên Trái Đất với người kể chuyện là một phi công bị rơi và mắc kẹt ở sa mạc Sahara. Anh đang cố gắng sửa chiếc máy bay của mình với hy vọng thoát khỏi sa mạc. Một ngày nọ, khi đang sửa chữa, anh gặp một cậu bé, ăn mặc kỳ dị, từ đâu xuất hiện và đòi anh vẽ cho cậu một con cừu. Phi công đã làm theo yêu cầu kỳ quặc của cậu và thế là cả hai cùng chia sẻ cho nhau những câu chuyện của riêng mình.

Nguồn hình ảnh: Nhã Nam

Ban đầu, Saint-Exupéry đã muốn bắt đầu câu chuyện của mình như thế này: “Ngày xửa ngày xưa, có một chàng hoàng tử sống trên một hành tinh không lớn hơn cậu là bao, và cậu cần có một người bạn.” bởi ông luôn tin rằng “Với những người thấu hiểu về cuộc sống, kiểu mở đầu như thế sẽ thật hơn bất kỳ cách nào khác.”

Nhưng ông đã không bắt đầu như vậy. Ông không thể làm thế. Bởi vì, bạn thấy đó, những người lớn sẽ không hiểu. Họ sẽ chẳng hiểu gì cả. Với họ, nếu hoàng tử bé có thật thì phải có bằng chứng nào đó khác. Tốt hơn hết là nên có số. Như kết luận mà Hoàng tử bé đã rút ra được khi gặp gỡ nhiều người lớn khác nhau: Người lớn thích chữ số. Khi bạn nói chuyện với họ về một người bạn mới, không bao giờ họ hỏi bạn về cái chính đâu. Họ không bao giờ hỏi: “Giọng hắn ta thế nào? Hắn thích chơi trò gì? Hắn ta có sưu tầm bươm bướm không?”. Họ chỉ hỏi bạn: “Hắn ta bao nhiêu tuổi? Có mấy anh chị em? Hắn ta bao nhiêu cân? Bố hắn ta lương bao nhiêu. Thế. Sau đó, họ cho là họ hiểu hắn ta rồi.”

Đó là một trong những điểm khác biệt lớn giữa người lớn và trẻ con, hoặc có thể do người lớn đã bỏ quên điều thú vị ấy khi vượt qua chặng đường dài đằng đẵng để trưởng thành. Còn thế giới của trẻ con thì lúc nào cũng lộng lẫy, đầy màu sắc, ảo diệu, phong phú, các em luôn tạo ra những khoảnh khắc tuyệt vời trong suy nghĩ và vẽ nên một thế giới mà ai cũng muốn trở về. Có những việc dù người lớn không hiểu và cho đó là trò vô bổ, nhưng đối với trẻ con, đó là tất cả những cảm nhận, quan sát bằng cả trái tim và tâm hồn thơ ngây, sáng tạo của mình. Và tất cả những điều trẻ nói hay làm đều có thể là một loại ngôn ngữ mà người lớn đã lãng quên, vậy nên thay vì phản bác hãy lắng nghe con thật chậm rãi.

Trong thế giới của Saint-Exupéry, người lớn luôn là một sinh vật phi lý vì họ lớn lên với nhiều trải nghiệm nên cũng giỏi trong việc kiểm soát bản thân, đòi hỏi tư duy và sở hữu những khát vọng về con số. Cũng giống như việc họ hoàn toàn có thể nhìn thấy một con trăn căng phồng thay vì một cái mũ, nhưng họ đã không lựa chọn làm thế. Tuổi thơ của bạn hẳn đã chứa đựng rất nhiều chi tiết sặc sỡ như màu sắc của những ngôi nhà, tính cách người hàng xóm, mùi vị của một loại quả nào đó trước hiên, con đường rợp bóng cây hoặc khoảnh sân cùng bè bạn nô đùa… Khi là một đứa trẻ, mọi thứ đều tươi mới, mọi thứ đều thú vị, mọi thứ đều kích thích trí tò mò.

Mong mỗi cha mẹ sẽ ở bên cạnh, tạo điều kiện tốt nhất để các con tự khám phá thế giới mà con lựa chọn chứ không phải cách mà người lớn muốn con thấy, ủng hộ con được khám phá theo cách mà các con muốn Chỉ như thế, các con mới thực sự cảm nhận được những điều mà mình gặt hái chứ không phải điều người lớn chúng ta “cho rằng”.

Daisy Home Preschool

Dù có hơi phù phiếm khi nhắc đến phép màu trong cuộc sống đời thực, thế nhưng dường như tình yêu thương chính là thứ như thế. Tác phẩm “Khu vườn bí mật” của Frances Hodgson Burnett sẽ bạn và con mở ra một cánh cửa thần kỳ đến với xứ sở nhiệm màu, nơi những đứa trẻ “chưa ngoan” lớn lên bằng sự vun đắp đủ đầy của tình yêu thương.

Nguồn hình ảnh: Nhã Nam

Sáng tác năm 1888 và xuất bản lần đầu vào năm 1911, “Khu vườn bí mật” được xem là một trong những tác phẩm hay nhất mà Hodgson Burnett viết cho thiếu nhi. Cuốn tiểu thuyết xoay quanh Mary Lennox, một cô bé mồ côi, cáu kỉnh, không ai ưa, được đưa tới sống tại nhà ông bác ở vùng đồng hoang Yorkshire, nước Anh, nơi có rất nhiều bí mật. Ban đêm, cô nghe thấy tiếng khóc của ai đó từ hành lang cạnh phòng. Còn ban ngày, cô gặp Dickon, một cậu bé biết thuần dưỡng và nói chuyện cùng loài vật. Rồi một ngày, nhờ sự giúp đỡ của một con chim ức đỏ, Mary khám phá ra một nơi bí ẩn nhất trên thế gian này – Khu vườn bí mật. Mọi thứ dường như đã chết trong khu vườn mười năm qua khóa kín. Cùng với Colin, vị chủ nhân ốm yếu của tiếng khóc bí ẩn kia, và Dickon, cậu bé mà tất cả mọi người đều yêu mến, Mary đã tìm ra những thứ sẽ làm thay đổi cuộc đời cô mãi mãi, khi mùa xuân về đánh thức cả khu vườn tuyệt đẹp.

Sự diệu kỳ của tình bạn, tình yêu cuộc sống chính là điều quan trọng đã gắn kết những đứa trẻ, đưa mọi người đến gần nhau hơn và hồi sinh từ con người đến cảnh vật tại trang viên. Ba nhân vật chính cũng được xây dựng mang những nét tính cách đại diện thường gặp ở trẻ em – dần thay đổi theo một chiều hướng tích cực hơn nhờ vào sự chăm sóc và vun đắp chân thành từ tình yêu thương.

Nhờ có lời khuyên chân thành của Martha – người hầu gái tốt bụng, Mary đã chịu ra vườn dạo chơi. Nhờ con chim ức đỏ, Mary đã phát hiện ra cả một khu vườn bí mật bị đóng cửa bỏ hoang. Kể từ đó, Mary đã quyết tâm cùng Dickon hồi sinh khu vườn. Cô bé trồng rất nhiều khóm hồng, lưu ly, anh túc và thạch thảo cùng với cả một đài phun nước kết bằng hoa hồng. Nhờ sự chuyển đổi này, Mary đã trở nên hồng hào và xinh đẹp hơn rất nhiều, em cũng góp một phần không nhỏ trong việc hồi sinh Colin ốm yếu, bác Archibald u sầu lẫn trang viên Misselthwaite hoang vu.

Trước khi có sự chuyển biến tích cực này, cả Mary và Colin dù không thiếu thốn về vật chất nhưng do chưa nhận đủ đầy tình yêu thương mà biến thành những đứa trẻ ốm yếu và tiêu cực. Trong khi Dickon sinh ra trong một gia đình nghèo khó lại giàu tình yêu thương và hạnh phúc, cậu bé lúc nào cũng hoạt bát và luôn mang đến những cảm xúc tích cực cho mọi người. Cuộc sống được hòa mình vào thiên nhiên, muông thú, cây cỏ và người bạn tốt để có thêm cơ hội sẻ chia đã dần thổi bừng lên trong Mary, Colin những cảm xúc tốt lành. Khơi gợi trong hai em tình yêu thiên nhiên, yêu mọi người và dường như lúc này “phép màu” đã thực sự xuất hiện.

Với tác phẩm đặc biệt này của Hodgson Burnett, bà dường như đang khuyến khích các bậc phụ huynh hãy cho trẻ cơ hội được học cách tự lập và trưởng thành trong môi trường gần gũi hơn với sự vật quanh mình. “Mẹ tôi vẫn bảo, có hai điều tồi tệ có thể xảy đến với những đứa trẻ, đó là không bao giờ có được điều mình muốn, hoặc là luôn luôn có được điều mình muốn. Nhưng chính bà cũng không biết cái nào sẽ tệ hại hơn.” Vậy nên, là cha mẹ, đôi khi ta nên thử thả lỏng tay để con được lớn.

Daisy Home Preschool