Dế Mèn Phiêu Lưu Ký đã có một hành trình khá dài khi trải qua tuổi thơ của nhiều thế hệ. Cuốn sách tái hiện sinh động làng quê Việt Nam, nơi các loài vật, côn trùng tồn tại như một xã hội thu nhỏ với đầy đủ tập tục, nếp sống riêng. 

Từ những trang đầu tiên, người đọc sẽ được làm quen với một Dế Mèn “rất lấy làm hãnh diện” về đôi càng dài, bộ râu cứng và dáng đi oai vệ. Chú dế ấy, trong sự non nớt và bốc đồng đã buông lời chế giễu người hàng xóm Dế Choắt – hàng xóm hiền lành nhưng nhỏ bé và ốm yếu. Tuy nhiên, sự ngông cuồng của Dế Mèn đã dẫn đến một sai lầm không thể sửa chữa, đó là khiến Dế Choắt mất mạng sau trò đùa tưởng như vô hại. Lần đầu tiên, chú cảm nhận được sự ân hận và nhận ra rằng sự kiêu ngạo của mình không chỉ gây hại cho bản thân mà còn làm tổn thương những người xung quanh. Khoảnh khắc lặng lẽ đắp mộ cho bạn và ngồi hồi lâu để nghiền ngẫm đã đặt viên gạch đầu tiên cho hành trình trưởng thành về cả nhận thức và tâm hồn của cậu. Chuyến phiêu lưu thực sự đã bắt đầu.

Trong suốt hành trình ấy, Dế Mèn đã dẫn người đọc qua biết bao nhiêu miền đất, gặp gỡ vô vàn loài vật khác nhau từ bác Xiến Tóc dũng cảm, chị Nhà Trò dịu dàng, đến những thế lực dữ dằn như lũ Nhện, bầy Châu Chấu, bọn Cóc… Mỗi nhân vật không chỉ là mảnh ghép thú vị trong thế giới sinh động của nhà văn Tô Hoài, mà còn giúp Dế Mèn bắt đầu biết dừng lại để lắng nghe, biết cúi đầu xin lỗi, học cách hợp tác thay vì đối đầu và quan trọng hơn là dám dấn thân cho lẽ phải thay vì lẩn trốn.

Không một dòng giáo huấn nào xuất hiện trong tác phẩm, như thể Tô Hoài thừa hiểu trẻ em luôn học mọi thứ qua cảm xúc và sự đồng cảm. Ông tin vào sự tử tế sẵn có trong mỗi đứa trẻ và để nó được đánh thức, ông xây dựng Dế Mèn trở thành một người bạn không hoàn hảo, đôi lúc bồng bột làm người khác tổn thương nhưng biết cách sửa sai, thay đổi và trưởng thành. Ở Dế Mèn, các em được nhìn thấy bản thân và hậu quả của sự kiêu ngạo, giá trị của lòng trắc ẩn, sức mạnh của tình bạn, đặc biệt là sự kỳ diệu của lòng dũng cảm khi biết đứng về phía công lý.

Một trong những giá trị đặc biệt mà Dế Mèn Phiêu Lưu Ký mang lại chính là khả năng khơi dậy lòng nhân ái từ những điều rất nhỏ. Khi Dế Mèn cứu chị Nhà Trò, khi chú cùng Dế Trũi kêu gọi hòa bình giữa muôn loài hay đơn giản là lúc chú dừng chân nghe những sinh vật bé nhỏ kể về nỗi khổ của mình – tất cả đều là những khoảnh khắc thật đẹp. Những câu chuyện nhỏ đó sẽ âm thầm gieo vào lòng trẻ những mầm thiện, khơi dậy bản năng yêu thương vốn có.

Giữa những tiếng ồn của đô thị và màn hình điện tử, cuốn sách nhỏ này lại càng được đặt vào tay các con như một nhịp cầu nối về tuổi thơ giản dị mà dạt dào cảm xúc, như một làn gió mát mùa hè khiến cho sự gắn kết giữa hai thế hệ cũng có thể vì thế mà trở nên sâu sắc. Những câu hỏi mà Ba Mẹ có thể đặt ra và chia sẻ suy nghĩ của mình với con như “Con nghĩ Dế Mèn sai ở đâu?”, “Nếu là con, con sẽ xử lý thế nào?”, “Vì sao Dế Mèn chọn giúp chị Nhà Trò?”… Và nếu như, Ba Mẹ nói với con rằng “Hồi nhỏ, Ba/Mẹ cũng đọc quyển truyện này, lúc đó…”, vậy là cả một tuổi thơ của người lớn đã được trải ra, cộng hưởng với sự tò mò, lắng nghe của con trẻ.

Daisy Home Preschool

Tiệm sách Cơn Mưa là một bộ truyện thiếu nhi đầy chất thơ của tác giả Rieko Hinata, với phần minh họa sống động đến từ họa sĩ Hisanori Yoshida. Câu chuyện mở ra khi cô bé Ruko vô tình bước vào một tiệm sách kì lạ – nơi sàn nhà phủ cỏ xanh, giá sách làm từ cành cây uốn cong, và trên mỗi kệ không chỉ có sách mà còn chất đầy những món đồ chơi, bình kẹo, búp bê, chậu cá vàng, cùng vô vàn điều bất ngờ. Ngẩng đầu lên, trần nhà hiện ra như một vũ trụ thu nhỏ với những mô hình ngôi sao, mặt trăng, mây trôi, và cả một chú cá voi tím lơ lửng giữa không trung.

Không gian ấy không chỉ kì ảo mà còn tràn ngập hơi thở của tình yêu dành cho sách. Ruko và cô em gái Sara, mỗi lần đặt chân đến nơi đây, đều có cơ hội gặp gỡ những nhân vật đặc biệt. Từ ông chủ tiệm sách – một chú chim Dodo tên Furuhon luôn nâng niu từng trang sách, đến cô trợ lý Maimaiko dịu dàng, tận tâm lo lắng cho hai chị em. Họ còn kết bạn với cậu chim xanh Hoshimaru thích phiêu lưu, cậu bạn Bunriru có thể đắm chìm trong một cuốn sách quên cả thế giới, hay lão Yonda – bộ xương khủng long mê sách đến mức sẵn sàng lục tung mọi ngóc ngách để tìm kiếm những kho báu tri thức.

Cùng nhau, họ bước vào những chuyến phiêu lưu nối tiếp, đầy bất ngờ và thử thách. Ruko từ một cô bé rụt rè đã dần trưởng thành, dũng cảm hơn và bắt đầu viết nên cuốn sách của riêng mình. Thậm chí, chính ngòi bút ấy đã trở thành công cụ giúp cô thực hiện một sứ mệnh cứu lấy thế giới song song đang gặp nguy hiểm.

Những trang truyện không chỉ dẫn dắt các nhân vật khám phá thế giới nhiệm màu, mà còn khơi gợi nơi người đọc một niềm tin sâu sắc: rằng mơ ước và lòng can đảm có thể mang lại sức mạnh kỳ diệu; rằng khi biết cùng nhau nắm tay vượt qua gian khó, con người sẽ chẳng còn đơn độc. Và hơn hết, tình cảm gia đình giữa Ruko và Sara được khắc họa nhẹ nhàng mà sâu lắng như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng yêu thương, chở che cho nhau chính là điều quý giá nhất.

Tiệm sách Cơn Mưa trở nên đặc biệt hơn bởi cách tác phẩm đề cao giá trị của sách và việc đọc. Từ nhà văn ma Hirameki vẫn miệt mài viết lách dù đã trở thành hồn ma, đến bác chim Dodo tin tưởng tuyệt đối vào năng lực chữa lành của sách – tất cả đều truyền cảm hứng để trẻ biết trân trọng sách như một người bạn đồng hành. Xen lẫn trong những chuyến phiêu lưu là vô số bài học nhẹ nhàng về sự kiên trì, lòng tốt, tình thân, và khát vọng được sẻ chia.

Đây là một bộ truyện tuyệt vời để cha mẹ cùng con đọc và trò chuyện, để mỗi trang sách không chỉ sống trong trí tưởng tượng, mà còn hòa vào cuộc sống hằng ngày như một ngọn gió lành dịu mát.

Daisy Home Preschool

Lũ Trẻ Nhà Penderwicks là cánh cửa mở ra một mùa hè rực rỡ nắng vàng, nơi tiếng cười trong veo hòa cùng tiếng thì thầm của cỏ cây, xen lẫn những khoảng lặng dịu dàng của tuổi mới lớn. Câu chuyện xoay quanh bốn chị em nhà Penderwicks gồm Rosalind điềm đạm, Skye bướng bỉnh, Jane mơ mộng và Batty nhút nhát cùng người cha “gà trống nuôi con” trong kỳ nghỉ hè tại khuôn viên Arundel Hall. 

Tại Arundel, các cô bé đã kết bạn với Jeffrey – cậu con trai của bà chủ nhà Tifton, một người phụ nữ nghiêm khắc và có phần lạnh lùng, luôn áp đặt kỳ vọng khắt khe lên con mình. Lũ trẻ cùng trải qua chuỗi những sự kiện vừa thú vị vừa đầy thử thách và có cơ hội đối diện với những cảm xúc sâu kín bên trong mình. Rosalind với tâm hồn nhạy cảm của một cô chị cả bắt đầu đối mặt với những cảm xúc mơ hồ của tuổi mới lớn. Em học cách chăm sóc người khác, nhưng cũng học cả cách lắng nghe chính mình. Skye luôn nóng nảy và cộc cằn dần hiểu rằng có những điều không thể giải quyết chỉ bằng lý trí, mà sự nhẫn nại và cảm thông cũng là một dạng mạnh mẽ. Jane trước giờ luôn sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình đã bước ra ngoài để lắng nghe người khác. Còn Batty bé nhỏ thường trốn sau tấm áo choàng dơi nay cũng dần mở lòng khi cảm thấy an toàn trong tình yêu thương của các chị và tin mình cũng có thể làm nên điều tốt đẹp cho người khác.

Mối quan hệ giữa các chị em và Jeffrey không chỉ là những phút giây vui chơi, mà còn là cơ hội để chúng thực hành lòng tin, sự đồng cảm và tinh thần bảo vệ lẫn nhau. Khi Jeffrey buồn bã hay tức giận, các cô bé không cố gắng “giải quyết” vấn đề mà đơn giản là ở đó lắng nghe và đồng hành. Sự hiện diện bao giờ cũng quan trọng hơn mọi lời khuyên.

Tình thân giữa các chị em là sợi dây gắn kết xuyên suốt câu chuyện, hiện lên đầy xúc động qua từng cử chỉ nhỏ. Không một ai bị bỏ lại phía sau. Khi Batty sợ hãi, các chị ôm em vào lòng. Khi Skye tức giận, Jane sẽ pha trò để làm dịu không khí. Khi Rosalind buồn bã, các em sẽ âm thầm tìm cách khiến chị vui lên. Sự gắn kết ấy không cần nhiều lời, chỉ bằng hành động nhỏ: một tấm thiệp vẽ tay, một bữa tối do cả nhóm cùng chuẩn bị, một cái nắm tay lúc đi qua khu rừng tối… Tình yêu của bọn trẻ thật đơn giản biết dường nào.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, nhưng không ai còn là đứa trẻ của những ngày đầu nữa. Cả bốn chị em nhà Penderwicks mang theo những bài học khó quên về lòng dũng cảm để nói lời xin lỗi, về sự gắn bó trong gia đình và trên hết là bao dung cho chính mình cũng như người khác.

Dưới ngòi bút của Jeanne Birdsall, mùa hè ấy trở thành khoảng trời để mỗi người hồi tưởng lại tuổi thơ – nơi mà một chiếc bánh quy, một lời xin lỗi hay cánh tay chìa ra trong lặng lẽ cũng đủ để xoa dịu cả những nỗi buồn chưa kịp gọi tên.

Daisy Home Preschool

Bộ sách Nhật Ký Chú Bé Nhút Nhát của Jeff Kinney giống như một bản hòa tấu tinh nghịch phản ánh chân thực tâm hồn trẻ nhỏ. Chính nhờ việc không lý tưởng hóa nhân vật hay lồng ghép những bài học đạo đức khuôn mẫu mà tác phẩm trở nên gần gũi, dễ mến cùng lối kể chuyện hóm hỉnh và giọng văn tự nhiên.

Greg Heffley không phải kiểu nhân vật “anh hùng nhỏ tuổi” hay “đứa trẻ phi thường” quen thuộc trong phần lớn các câu chuyện thiếu nhi. Cậu chỉ là một học trò bình thường với hàng loạt nét tính cách: ích kỷ, đổ lỗi cho người khác, hay phàn nàn, thường xuyên đặt bản thân lên trên mọi thứ. Nhưng chính điều đó lại khiến Greg trở nên gần gũi một cách kỳ lạ. Không ít độc giả nhỏ tuổi nhìn thấy chính mình trong những lần Greg cố gắng gây ấn tượng với bạn bè, che giấu lỗi lầm hoặc ghen tị khi người khác được khen ngợi. Cậu bé ấy đại diện cho những đứa trẻ đang loay hoay tìm hiểu thế giới, khám phá bản thân, mắc sai lầm và học cách làm lại từ đầu.

Điều thú vị trong hành trình của Greg là việc các bài học quan trọng không đến từ những lời dạy nghiêm khắc, mà từ trải nghiệm trực tiếp cũng như mối quan hệ gần gũi. Rowley – người bạn thân vừa ngây thơ vừa thành thật – không ít lần bị cuốn vào những trò rắc rối do Greg bày ra. Thế nhưng chính Rowley, với sự đơn thuần và tấm lòng rộng mở đã khiến Greg nhiều lần tự nhìn lại cách hành xử của mình. Nhờ đó, cậu bé bắt đầu hiểu được ý nghĩa của sự chân thành và giá trị của một tình bạn đúng nghĩa.

Gia đình của Greg cũng là nền tảng quan trọng giúp định hình nhân cách cậu. Người mẹ luôn nỗ lực kết nối các thành viên thông qua những hoạt động ấm áp, dù đôi lúc bị Greg cho là phiền toái. Bố dù đôi khi hơi cứng rắn nhưng tình thương của ông luôn hiện diện trong những hành động lặng thầm để khuyến khích con trở nên mạnh mẽ và có chính kiến. Còn Rodrick – người anh trai phiền toái – chính là nhân vật “phản diện” mà Greg buộc phải đối diện mỗi ngày. Qua những mâu thuẫn và cả khoảnh khắc hai anh em bất ngờ đứng về phía nhau đã giúp cậu nhận ra rằng tình thương trong gia đình luôn tồn tại, chỉ là đôi khi nó được thể hiện dưới những hình thức kỳ quặc nhất.

Mỗi tập là một đoạn đường trong quá trình trưởng thành của Greg. Cậu không thay đổi theo cách đột ngột, mà dần dần lớn lên qua từng trải nghiệm nhỏ, mỗi lần thất bại và cả những khoảnh khắc can đảm nhận lỗi. Có lẽ trong bối cảnh mà trẻ em ngày càng chịu nhiều áp lực vô hình từ kỳ vọng, điểm số, danh tiếng và sự so sánh thì một Greg Heffley dám phạm sai lầm, dám sửa sai đã trở thành một lời nhắn nhủ nhỏ rằng: trẻ em không cần phải hoàn hảo mà cần được đồng hành, thấu hiểu và yêu thương đúng cách.

Văn phong của Jeff Kinney với sự kết hợp giữa chữ và hình ảnh minh họa đơn giản tạo ra một thế giới cực kỳ sinh động. Độc giả như bước vào thế giới của những trang nhật ký cá nhân, nơi chứa đựng tiếng cười, nước mắt, sự hối hận và cả niềm hy vọng. Trong hành trình đồng hành với Greg, mỗi đứa trẻ không chỉ tìm lại tiếng cười tuổi thơ, mà còn có thể soi thấy sự nhút nhát, vụng về và ước mơ được người khác hiểu mình hơn. Đó là món quà đẹp mà ta có thể dành tặng con ngay bây giờ!

Daisy Home Preschool

“Mọi trẻ em sinh ra đều có quyền được học hành.”

Câu chuyện mở ra với hình ảnh ngôi trường Muhammadiyah nhỏ bé, xiêu vẹo đến mức chỉ cần một trận mưa lớn cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vậy mà đó lại là nơi duy nhất mang đến cho lũ trẻ nghèo cơ hội chạm vào giấc mơ tri thức. Mười đứa trẻ, mỗi đứa là một câu chuyện, một khát vọng được nhen nhóm từ những điều giản dị nhất.

Trong số đó, Lintang hiện lên như một thiên tài sớm nở. Cậu bé đạp xe tám mươi cây số mỗi ngày, băng rừng vượt suối đến lớp, chỉ vì một lời hứa giản dị với người cha mù chữ rằng sẽ viết tiếp giấc mơ còn dang dở của ông. Nhưng cuộc đời không cho Lintang trọn vẹn giấc mơ ấy. Ngay khi kỳ thi tốt nghiệp cận kề, cha mất, Lintang buộc phải rời lớp, bỏ lại sau lưng giấc mộng trở thành nhà Toán học. Hình ảnh Lintang trở thành nốt trầm ám ảnh xuyên suốt cuốn sách như biểu tượng cho những tài năng bị chôn vùi bởi nghèo đói, nhưng cũng là minh chứng đẹp nhất cho khát khao vươn lên không chịu khuất phục của những đứa trẻ sinh ra giữa thiếu thốn.

Bên cạnh Lintang là Ikal, cậu bé nhạy cảm, người kể lại câu chuyện dữ dội mà cũng chan chứa dịu dàng này. Còn có Mahar với tâm hồn nghệ sĩ, mang đến cho bạn bè chút mơ mộng giữa cuộc đời khô cằn. Những ngày hội hóa trang, những buổi văn nghệ, những kỳ thi học sinh giỏi trở thành mảng sáng hiếm hoi trong bức tranh đời u tối, nơi lũ trẻ nghèo vẫn biết cười, biết mơ và biết ước ao một điều gì đó tốt đẹp hơn.

Trên hành trình kiếm tìm tri thức, những đứa trẻ của ngôi trường Muhammadiyah không chỉ đối mặt với cái nghèo, với những bữa cơm đạm bạc và những cơn đói quay quắt, mà còn phải chống chọi với sự thờ ơ của xã hội, với những ánh mắt khinh miệt của những kẻ giàu có và quyền lực. Nhưng trên tất cả, các em đã may mắn có được hai người thầy tuyệt vời. Cô Mus và thầy Harfan là những người thắp lửa cho giấc mơ học vấn của các em, lặng lẽ hy sinh cả cuộc đời mình để gìn giữ một ngôi trường nhỏ bé khỏi nguy cơ bị xóa sổ.

Cô Mus, cô giáo trẻ với ánh mắt rạng rỡ, là hiện thân của niềm tin vào giá trị vĩnh cửu của tri thức. Cô luôn tin rằng những đứa trẻ nghèo khó đến đâu cũng có quyền được mơ ước, được học hành và trở thành những con người tự do. Thầy Harfan, người thầy già hiền hậu, với triết lý giáo dục dung dị mà sâu sắc, chính là điểm tựa vững chãi cho cô trò giữa những tháng ngày gian khó.

Chiến binh Cầu vồng không chỉ là câu chuyện về một hành trình tìm kiếm con chữ, mà còn là hành trình trưởng thành, nơi những đứa trẻ nghèo dần học cách hiểu về cuộc đời, về những mất mát, giới hạn và cả những điều kỳ diệu. Sự ra đi đột ngột của Lintang khi buộc phải bỏ học để thay cha gánh vác gia đình là nốt trầm buốt nhói xuyên suốt tác phẩm, khiến người đọc không khỏi quặn lòng. Đó không chỉ là bi kịch của một đứa trẻ nghèo, mà còn là bi kịch của cả một xã hội khi không thể giữ lấy những mầm non tươi đẹp nhất của mình.

Đọc để nhận ra rằng, một nền giáo dục dù nghèo nàn về vật chất, nhưng nếu đủ đầy yêu thương, sự kiên nhẫn và niềm tin vào học trò, vẫn có thể trở thành nơi ươm mầm cho những ước mơ lớn lao nhất. Cuốn sách không chỉ dành cho lứa tuổi học trò, mà còn là lời nhắc nhở thiết tha gửi đến những bậc làm cha mẹ, những người làm giáo dục về sức mạnh của sự khích lệ và đồng hành.

Daisy Home Preschool

Nếp Gấp Thời Gian của Madeleine L’Engle xuất bản vào năm 1962, không chỉ dành cho độc giả nhỏ tuổi, nhưng cuốn sách cũng mở ra nhiều suy ngẫm cho những ai đang đồng hành cùng trẻ em trên hành trình trưởng thành.

Câu chuyện xoay quanh Meg Murry, một cô bé thông minh nhưng nhạy cảm, luôn cảm thấy lạc lõng vì không giống bất kỳ ai. Cô có một người em trai đặc biệt, Charles Wallace, với trí tuệ phi thường nhưng cũng dễ bị tổn thương bởi sự ngây thơ và lòng tin tuyệt đối vào thế giới. Đồng hành cùng họ là Calvin O’Keefe, một cậu bé tưởng chừng có cuộc sống hoàn hảo nhưng thực ra luôn khao khát sự kết nối chân thành.

Ban đầu, cả ba đều là những đứa trẻ có vết thương lòng riêng. Khi cha của Meg mất tích bí ẩn, ba đứa trẻ bước vào một cuộc hành trình vượt thời gian và không gian để tìm kiếm ông, cùng với sự giúp đỡ của những người dẫn đường kỳ lạ – Bà Ai Đấy, Bà Gì Đó, Bà Cái Nào,…

Hành trình ấy không chỉ là cuộc tìm kiếm cha mà còn là hành trình tìm lại chính mình. Meg phải đối mặt với nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất: cảm giác không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng không có công thức nào giúp cô trở thành một người khác, mà chỉ có tình yêu thương và lòng tin vào bản thân mới là chìa khóa để vượt qua thử thách. Charles Wallace, với trí thông minh đáng kinh ngạc lại mắc sai lầm khi nghĩ rằng mình có thể thấu hiểu tất cả. Khi bị bóng tối thao túng, cậu bé nhận ra rằng sức mạnh của lý trí không thể cứu cậu, chỉ có tình yêu chân thành và sự kiên nhẫn mới có thể kéo cậu trở lại. Calvin, từ một cậu bé khép kín đã học được cách mở lòng và trân trọng sự gắn kết thực sự.

Tác phẩm của Madeleine L’Engle không chỉ là một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo mà còn là lời nhắn nhủ tinh tế rằng sự khác biệt không phải là khiếm khuyết, mà là điều làm nên giá trị của mỗi con người. Những đứa trẻ như Meg, Charles và Calvin nhắc nhở ta rằng điều quan trọng nhất không phải là trở thành ai đó theo kỳ vọng của người khác, mà là chấp nhận bản thân với tất cả những gì thuộc về mình.

Nếp Gấp Thời Gian cũng khẳng định rằng không phải lúc nào người lớn cũng có câu trả lời, và đôi khi, chính tình yêu thương vô điều kiện từ một đứa trẻ mới là ánh sáng xua tan bóng tối. Trong những khoảnh khắc khó khăn, điều duy nhất giúp ta bước tiếp không phải trí tuệ hay sức mạnh, mà là lòng trắc ẩn, sự kiên nhẫn và niềm tin vào điều tốt đẹp.

Cuộc phiêu lưu của Meg, Charles Wallace và Calvin khép lại không chỉ với việc tìm thấy người cha bị mất tích, mà còn với sự trưởng thành của mỗi nhân vật. Meg không còn nhìn nhận bản thân như một kẻ lạc lõng, Charles Wallace hiểu được rằng sự thông minh không thể thay thế tình cảm, và Calvin tìm thấy một gia đình thực sự trong những người bạn đồng hành. Cuốn sách này, vì thế, không chỉ dành cho trẻ em mà còn dành cho những ai mong muốn nuôi dưỡng một tâm hồn mạnh mẽ và giàu yêu thương.

Daisy Home Preschool

Có những cuốn sách mở ra một thế giới khác, nơi trí tưởng tượng được chắp cánh và điều bình dị trở nên nhiệm màu. Xứ Sở Miên Man của Jun Phạm là một tác phẩm như thế, mang đến cho cả trẻ em lẫn người lớn cơ hội bước vào vùng đất của những giấc mơ. Ở đó, ta đồng hành cùng bé Mì Gói, bố Thảo và chú Tò He trong chuyến phiêu lưu đến Minamun, chạm vào những xúc cảm dịu dàng và những bài học sâu lắng về yêu thương.

Một ngày, Mì Gói biến mất, kéo theo những điều kỳ diệu của tuổi thơ.

Hành trình tìm lại Mì Gói cũng là hành trình ông Thảo – bố của Mì Gói học cách mơ mộng trở lại. Cùng với Tò He – người bạn đồng hành bất ngờ – ông dấn bước vào Minamun, nơi đàn cá đầu mèo, tộc Huỳnh Điệp, phú bà rau củ và chú Cuội tồn tại. Ở đó, người ta không sống bằng những quy tắc cứng nhắc mà bằng cảm xúc và sự kết nối giữa trái tim. Càng đi sâu vào Minamun, ông Thảo càng buông bỏ lớp vỏ lý trí, dần tìm thấy phần trẻ thơ đã lãng quên. Khi tìm được Mì Gói, ông không chỉ cứu cô bé, mà còn kéo mình ra khỏi những tháng ngày đơn điệu, hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm cha.

Cuốn sách khiến ta suy ngẫm về cách người lớn đối diện với tuổi thơ của con trẻ. Chúng ta quá bận rộn mà quên rằng trẻ không chỉ cần sự chăm sóc vật chất mà còn cần sự lắng nghe và thấu hiểu. Những câu chuyện tưởng tượng của chúng có thể không thực tế, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới cảm xúc. Một đứa trẻ lớn lên không chỉ nhờ cơm áo, mà còn nhờ những giấc mơ được nuôi dưỡng, những khoảnh khắc bên cạnh người thân.

Xứ Sở Miên Man không chỉ là câu chuyện phiêu lưu cho trẻ nhỏ, mà còn là lời nhắc nhở cho người lớn. Ta đã từng tin vào phép màu, từng để trí tưởng tượng bay xa, nhưng rồi lớn lên, bận rộn, ta dần quên mất điều đó. Cuốn sách như một chiếc gương, để ta thấy lại phần trẻ thơ trong mình, để hiểu rằng dù cuộc sống có xô đẩy bao xa, ta vẫn có thể tìm về những giấc mơ và những giá trị yêu thương.

Mỗi người cầm trên tay Xứ Sở Miên Man đều tìm thấy cho riêng mình một điều gì đó – có thể là chút bồi hồi về tuổi thơ, một tia sáng khi nhận ra mình cần dành nhiều thời gian hơn cho con, hay đơn giản là một nụ cười vì những điều ngọt ngào mà Jun Phạm khéo léo gửi gắm. Đây không chỉ là một câu chuyện, mà là cánh cửa mở ra một thế giới nơi yêu thương là phép màu mạnh mẽ nhất, nơi những điều giản dị có thể hóa nhiệm màu nếu ta biết trân trọng.

Và có lẽ, khi gấp lại cuốn sách này, mỗi bậc phụ huynh sẽ tự hỏi: Lần cuối cùng ta cùng con kể chuyện, cùng con mơ mộng là khi nào? Liệu ta còn đủ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện ngây ngô của con mà không vội bác bỏ hay chỉnh sửa theo lối suy nghĩ của người lớn?

Daisy Home Preschool

Như một khúc dạo đầu của mùa xuân, chạm khẽ vào lòng người và để lại những rung cảm dịu dàng, Organ Mùa Xuân chứa đựng bao nỗi niềm tinh tế về sự mất mát, tình yêu thương và hành trình trưởng thành của những tâm hồn bé nhỏ.

Tomomi – cô bé trầm lặng, luôn ám ảnh về sự ra đi của bà nội. Trái ngược với chị gái, Tetsu bộc trực và ngang ngạnh hơn. Sự hiện diện của ông nội và bác Sasaki Norie đã thay đổi tất cả. Khi Tomomi hỏi về cái chết, ông không đưa ra những câu trả lời khuôn mẫu mà để cô bé tự cảm nhận, tự đối diện với cảm xúc của chính mình. Khi Tetsu nghịch ngợm, ông không quát mắng mà chỉ quan sát, thấu hiểu. Một người lớn thực sự đồng hành cùng trẻ nhỏ không phải là người chỉ ra sai lầm, mà là người giúp chúng tự tìm ra câu trả lời bằng sự kiên nhẫn và yêu thương.
Bác Sasaki Norie là một hình mẫu khác của tình thương – một người phụ nữ giàu lòng trắc ẩn, dành cả cuộc đời để yêu thương những sinh vật nhỏ bé. Khi cùng bà chăm sóc những chú mèo hoang, Tomomi dần học được cách mở lòng. Những nỗi sợ trong cô bé dịu lại, như những cánh hoa mùa xuân khẽ khàng bung nở. Cô bé nhận ra rằng cái chết không đáng sợ, nếu ta biết trân quý sự sống.

Giữa ông nội, bác Sasaki và hai đứa trẻ có một sự trao đổi vô hình nhưng vô cùng đẹp đẽ. Nếu Tomomi và Tetsu học được cách yêu thương và thấu hiểu, thì ông nội và bác Sasaki cũng nhận lại được điều gì đó ấm áp từ sự hồn nhiên của trẻ thơ. Bác Sasaki, người từng lặng lẽ sống trong thế giới của những chú mèo và ký ức, nay tìm thấy niềm vui mới trong sự hiện diện của hai đứa trẻ. Ông nội cũng vậy, có lẽ lòng ông nhẹ nhõm hơn khi thấy cháu mình trưởng thành, khi nhận ra bản thân vẫn là một điểm tựa vững chãi cho những tâm hồn non nớt đang chập chững bước đi.

Hành trình của Tomomi và Tetsu khiến người đọc nhận ra rằng việc nuôi dạy một đứa trẻ chưa bao giờ là điều đơn giản. Tổn thương không thể chữa lành chỉ bằng những lời khuyên hay bài học lý thuyết. Một đứa trẻ cần thời gian, cần một không gian an toàn để tự mình khám phá, cần những người lớn kiên nhẫn và không vội vã phán xét. Chính sự có mặt của ông nội và bác Sasaki đã cho hai đứa trẻ khoảng trống cần thiết để đối diện với cảm xúc của mình, để rồi từ đó, chúng tự tìm ra con đường trưởng thành một cách tự nhiên nhất.

Organ Mùa Xuân không chỉ là câu chuyện dành cho trẻ nhỏ, mà còn là câu chuyện dành cho tất cả những ai đang trên hành trình làm cha mẹ, làm người đồng hành cùng trẻ thơ. Trong từng trang sách, người ta sẽ tìm thấy sự tinh tế, sự dịu dàng của Kazumi Yumoto trong cách bà miêu tả tâm lí nhân vật, trong những chi tiết rất nhỏ nhưng lại đầy sức nặng. Cũng như tiếng đàn organ trong những ngày xuân ấm áp, tình yêu thương luôn có cách lan tỏa, chạm đến những tâm hồn mong manh nhất, giúp con người tìm thấy ánh sáng dịu dàng ngay cả trong những ngày tháng tăm tối nhất.

Daisy Home Preschool

Chú Rối Nhỏ của David Almond là một câu chuyện mà từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng đều làm rung rinh trái tim người đọc. Cuốn sách mở ra bằng hình ảnh ông Silvester – một nghệ nhân múa rối đã nghỉ hưu, sống cô độc trong căn gác phủ đầy bụi, nơi mọi thứ dường như chìm trong lớp bụi của thời gian và ký ức. Một đêm trăng sáng, ông tìm thấy cảm hứng để làm chú rối mới từ những mảnh gỗ vụn còn sót lại. Đó là lúc Rối Nhỏ bắt đầu hành trình khám phá những điều kỳ diệu, kết nối với con người và thắp sáng những tia hy vọng mới.

Rối Nhỏ chỉ là một tập hợp của những mảnh vụn và mảnh ghép không đồng đều, bằng gỗ – dây – sơn và không gì hơn. Dường như, cậu sẽ bung rã thành từng mảnh nhỏ bất cứ lúc nào, giống như số phận của nhiều con rối khác. Nhưng kỳ diệu là Rối Nhỏ học được cả cách bước đi và cất lên những tiếng nói ngô nghê, cậu bé bằng gỗ ấy cuối cùng cũng trở thành một thực thể sống động. Hành trình từ những mảnh gỗ đến một sinh vật sống biết cảm nhận cũng giống như quá trình nuôi dưỡng trẻ. David Almond không chỉ kể một câu chuyện về sự sống mà còn mở ra một lớp nghĩa sâu xa về tình yêu thương và sự kiên nhẫn trong giáo dục.

Sự ân cần của ông Silvester khi giúp Rối Nhỏ tập đi, học nói, đến việc dẫn dắt cậu khám phá thế giới bên ngoài sẽ khiến mỗi người cảm nhận rõ ràng nhất tinh thần trách nhiệm và sự tận tâm mà mỗi phụ huynh cần có khi chăm sóc con cái. Một đứa trẻ giống như một chú rối nhỏ, cần được uốn nắn, cần những bàn tay dịu dàng nâng đỡ khi chúng vấp ngã, và trên hết, cần tình yêu thương vô bờ để trưởng thành.

Bên cạnh ông Silvester là Fleur, cô bé học trò đam mê làm rối, đến xin học việc từ ông với mong muốn theo đuổi nghệ thuật mà cô yêu thích. Fleur, qua sự hướng dẫn của ông Silvester, đã học cách làm rối, viết kịch bản và sáng tạo không ngừng. Cô bé không chỉ tạo ra Rosa, con rối đặc biệt của mình, mà còn cùng ông Silvester xây dựng Nhà hát Múa Rối Ma thuật, nơi cả hai cùng biểu diễn và truyền tải những câu chuyện đầy cảm hứng. Fleur mơ ước mang nhà hát đi khắp nơi, chia sẻ tình yêu với nghệ thuật múa rối và truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ, thể hiện sự tiếp nối mạnh mẽ mà cô bé được thừa hưởng từ người đi trước.

Mẹ của Fleur – Antonia, luôn sát cánh bên con gái, động viên và hỗ trợ cô bé trong những hoạt động sáng tạo. Bà khuyến khích Fleur tham gia vào việc làm rối cùng ông Silvester, thậm chí còn giúp Fleur tìm kiếm và chuẩn bị các vật liệu tự nhiên như cành cây, quả thông, và dây để cô bé tạo ra những con rối độc đáo của riêng mình. Sự ủng hộ nhiệt tình của Antonia giúp Fleur tự tin hơn trong hành trình khám phá nghệ thuật múa rối.

Chú Rối Nhỏ không chỉ là câu chuyện về sự kế thừa nghệ thuật, mà dường như còn đang nhắc ta rằng nuôi dưỡng một đứa trẻ không chỉ là chăm sóc vật chất mà còn là bồi đắp tâm hồn bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và niềm tin vào khả năng của con. David Almond, với văn phong nhẹ nhàng, đã tạo nên một tác phẩm giàu tình cảm, khuyến khích các bậc phụ huynh trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của con cái, luôn sẵn sàng lắng nghe và hướng dẫn.

Daisy Home Preschool

Phù Thủy Xứ Oz được viết bởi L. Frank Baum là một tác phẩm kinh điển, không chỉ dành cho trẻ em mà còn cho mọi trái tim yêu thích sự kỳ diệu của cuộc sống. Xuất bản lần đầu vào năm 1900, cuốn sách mở ra một thế giới tưởng chừng chỉ có trong mơ, nhưng chứa đựng những bài học vô giá về cuộc sống, tình bạn và sự trưởng thành.

Câu chuyện bắt đầu với Dorothy, cô bé đến từ vùng đồng bằng Kansas. Một cơn lốc mạnh đã cuốn cô đến xứ Oz – vùng đất huyền bí đầy sắc màu. Tại đây, Dorothy gặp gỡ ba người bạn đặc biệt: Bù Nhìn, Thợ rừng Thiếc, Sư Tử Nhát, tất cả đồng lòng cùng cô dấn bước vào phiêu lưu. Chính từ những cuộc phiêu lưu đầy kịch tính mà họ trải qua, cả nhóm dần nhận ra những phẩm chất mà họ khao khát tìm kiếm thực chất đã tồn tại trong họ.

Dorothy là một cô bé nhỏ nhắn, ngây thơ nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Suốt cuộc hành trình từ Kansas đến vùng đất Oz, Dorothy không tìm kiếm phép màu hay giải pháp thần kỳ, mà là một hành trình nhận ra rằng những phẩm chất cô cần để trở về nhà và hạnh phúc luôn nằm ngay trong trái tim mình.

Bù nhìn rơm, mặc dù không có trí tuệ, lại mang đến một bài học lớn về sự tự học và kiên trì. Cậu luôn khát khao có bộ não để suy nghĩ sáng suốt, nhưng thực tế, chính sự kiên trì trong mọi tình huống lại cho thấy Bù nhìn rơm đã có trí tuệ từ lâu.

Cũng giống như vậy, Thợ rừng Thiếc, mặc dù không có trái tim, lại là biểu tượng cho lòng trắc ẩn và sự đồng cảm mà con người luôn tìm kiếm. Câu chuyện của anh nhắc nhở chúng ta rằng đôi khi, trái tim không phải là thứ dễ dàng nhìn thấy, nhưng sự quan tâm và lòng nhân ái có thể xuất phát từ những hành động nhỏ bé.

Còn Sư tử, dù là một con vật mạnh mẽ, lại thiếu can đảm nhưng nhờ tình bạn và sự hỗ trợ của Dorothy mà anh tìm thấy sức mạnh tiềm ẩn của mình. Qua hành trình ấy, anh học được rằng lòng can đảm không phải là không sợ hãi, mà là dám đối diện và vượt qua chúng. Đây là một bài học quý giá cho mỗi đứa trẻ, rằng can đảm là điều mà mỗi người có thể học và thực hành mỗi ngày.

Điều nổi bật xuyên suốt mạch truyện có lẽ là tình bạn gắn bó của Dorothy, Bù Nhìn, Thợ rừng Thiếc và Sư Tử Nhát. Họ có thể không giống nhau nhưng họ đối xử với nhau bằng tình cảm chân thành nhất. Trong cuộc hành trình đi tìm Phù thủy vĩ đại xứ Oz, không dưới một lần các thành viên trong hội bạn này gặp bất trắc tưởng chừng như vĩnh viễn không thể hoàn thành cuộc hành trình, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của những người bạn, họ lại tiếp tục chinh phục thứ mà họ ao ước.

Dù là thiếu nhi hay người lớn, chúng ta đều cần được xoa dịu và vỗ về “đứa trẻ tâm hồn” bằng nguồn năng lượng thuần khiết của trẻ thơ. Hãy thưởng thức câu chuyện Phù Thủy Xứ Oz bằng trái tim thuần túy và yêu thương nhất, để rồi thủ thỉ cho những đứa trẻ về cuộc hành trình của Dorothy và những người bạn, đây là lúc con được học những bài học vỡ lòng đầu tiên.

Daisy Home Preschool