Có những cuốn sách mở ra một thế giới khác, nơi trí tưởng tượng được chắp cánh và điều bình dị trở nên nhiệm màu. Xứ Sở Miên Man của Jun Phạm là một tác phẩm như thế, mang đến cho cả trẻ em lẫn người lớn cơ hội bước vào vùng đất của những giấc mơ. Ở đó, ta đồng hành cùng bé Mì Gói, bố Thảo và chú Tò He trong chuyến phiêu lưu đến Minamun, chạm vào những xúc cảm dịu dàng và những bài học sâu lắng về yêu thương.

Một ngày, Mì Gói biến mất, kéo theo những điều kỳ diệu của tuổi thơ.
Hành trình tìm lại Mì Gói cũng là hành trình ông Thảo – bố của Mì Gói học cách mơ mộng trở lại. Cùng với Tò He – người bạn đồng hành bất ngờ – ông dấn bước vào Minamun, nơi đàn cá đầu mèo, tộc Huỳnh Điệp, phú bà rau củ và chú Cuội tồn tại. Ở đó, người ta không sống bằng những quy tắc cứng nhắc mà bằng cảm xúc và sự kết nối giữa trái tim. Càng đi sâu vào Minamun, ông Thảo càng buông bỏ lớp vỏ lý trí, dần tìm thấy phần trẻ thơ đã lãng quên. Khi tìm được Mì Gói, ông không chỉ cứu cô bé, mà còn kéo mình ra khỏi những tháng ngày đơn điệu, hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm cha.
Cuốn sách khiến ta suy ngẫm về cách người lớn đối diện với tuổi thơ của con trẻ. Chúng ta quá bận rộn mà quên rằng trẻ không chỉ cần sự chăm sóc vật chất mà còn cần sự lắng nghe và thấu hiểu. Những câu chuyện tưởng tượng của chúng có thể không thực tế, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới cảm xúc. Một đứa trẻ lớn lên không chỉ nhờ cơm áo, mà còn nhờ những giấc mơ được nuôi dưỡng, những khoảnh khắc bên cạnh người thân.
Xứ Sở Miên Man không chỉ là câu chuyện phiêu lưu cho trẻ nhỏ, mà còn là lời nhắc nhở cho người lớn. Ta đã từng tin vào phép màu, từng để trí tưởng tượng bay xa, nhưng rồi lớn lên, bận rộn, ta dần quên mất điều đó. Cuốn sách như một chiếc gương, để ta thấy lại phần trẻ thơ trong mình, để hiểu rằng dù cuộc sống có xô đẩy bao xa, ta vẫn có thể tìm về những giấc mơ và những giá trị yêu thương.
Mỗi người cầm trên tay Xứ Sở Miên Man đều tìm thấy cho riêng mình một điều gì đó – có thể là chút bồi hồi về tuổi thơ, một tia sáng khi nhận ra mình cần dành nhiều thời gian hơn cho con, hay đơn giản là một nụ cười vì những điều ngọt ngào mà Jun Phạm khéo léo gửi gắm. Đây không chỉ là một câu chuyện, mà là cánh cửa mở ra một thế giới nơi yêu thương là phép màu mạnh mẽ nhất, nơi những điều giản dị có thể hóa nhiệm màu nếu ta biết trân trọng.
Và có lẽ, khi gấp lại cuốn sách này, mỗi bậc phụ huynh sẽ tự hỏi: Lần cuối cùng ta cùng con kể chuyện, cùng con mơ mộng là khi nào? Liệu ta còn đủ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện ngây ngô của con mà không vội bác bỏ hay chỉnh sửa theo lối suy nghĩ của người lớn?
Daisy Home Preschool