Ta sẽ khó mà quên được Totto-chan Bên Cửa Sổ – một cô bé hiếu động, đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng lấp lánh tò mò, miệng ríu rít kể chuyện không ngừng. Ở Tomoe ngày ấy, em được lắng nghe, chấp nhận và lớn lên trong tình yêu thương của thầy hiệu trưởng Kobayashi. Nhưng trong 15 Hạt Đậu Của Totto-chan, ta gặp lại em ở một lát cắt hoàn toàn khác. Đó không còn là những ngày ngập nắng ở trong Tomoe nữa, mà khi ấy tuổi thơ non nớt buộc phải đối diện với chiến tranh khốc liệt.

Khi tiếng máy bay ném bom gầm rú trên bầu trời, những bữa cơm đầm ấm, viên kẹo caramel ngọt lịm hay niềm vui chia thức ăn với bạn bè ở Tomoe lần lượt biến mất. Chỉ còn đó những đêm dài chui xuống hầm trú ẩn, cùng nỗi lo thường trực về sự an nguy của cả gia đình. Trong những ngày gian khó ấy, mỗi sáng Totto-chan được mẹ phát cho một phong thư nhỏ, bên trong là mười lăm hạt đậu tương – phần thức ăn ít ỏi của em trong cả ngày dài.

Sự thiếu thốn là thử thách lớn đối với một đứa trẻ. Totto-chan ngồi trên tàu điện đã không kìm nổi mà ăn mất ba hạt. Đến trưa, trong căn hầm tối om nơi cả lớp tránh bom, em lại chia thêm vài hạt để làm bữa. Cái đói cồn cào khiến Totto-chan nhiều lần nghĩ đến việc ăn nốt tất cả. Nhưng rồi, trong lòng em dấy lên nỗi lo “nhỡ đâu” – nhỡ đâu tối về nhà chẳng còn nhà, chẳng còn mẹ, chẳng còn chú chó Rocky chờ đợi. Chính nỗi bất an ấy giữ em lại, để dành bảy hạt nhỏ nhoi cho bữa tối.

Khoảnh khắc Totto-chan trở về, nhìn thấy mái nhà còn ở đó, mẹ thì mỉm cười và Rocky vẫn tung tăng. Tất cả những điều ấy đã đủ để niềm vui ùa về và khiến bảy hạt đậu nhỏ bé trở thành bữa ăn hạnh phúc nhất. Cơn đói vẫn nguyên đó, nhưng vào khoảnh khắc ấy, chỉ cần còn đủ đầy người thân, nơi để trở về đã là may mắn lắm rồi.

Từ câu chuyện mộc mạc này, trẻ có thể học được nhiều điều. Thứ nhất là giá trị của sẻ chia và trân trọng. Mười lăm hạt đậu nhỏ, khi được nâng niu, gìn giữ và chia ra từng phần, trở thành bài học về cách sống tiết kiệm và biết quý trọng những gì mình đang có. Thứ hai, Totto-chan cho thấy sức mạnh của tinh thần lạc quan. Dù chiến tranh lấy đi quá nhiều, cô bé vẫn tìm thấy niềm vui chỉ vì gia đình còn nguyên vẹn. Và quan trọng hơn cả, câu chuyện gieo vào lòng trẻ hạt mầm của lòng biết ơn – biết ơn mái ấm, bữa cơm giản dị và những điều nhỏ bé quanh mình.

Nếu Tomoe đã cho Totto-chan niềm tin rằng em là một đứa trẻ ngoan và ai cũng xứng đáng được lắng nghe, trân trọng thì 15 Hạt Đậu Của Totto-chan lại mở ra một góc nhìn khác, giúp người đọc thấy rõ nghị lực, sự hồn nhiên và lòng biết ơn trong tâm hồn cô bé. Chiến tranh đã lấy đi nhiều thứ, nhưng vẫn giữ lại trong em hạt mầm của niềm tin và ánh sáng.

Daisy Home Preschool

Ngày Grégoire Dubosc bị đuổi học, trời mưa tầm tã. Cậu đứng bên ngoài cổng trường, cảm giác như cả thế giới vừa đóng sập lại. Hai lần lưu ban, điểm số lẹt đẹt, bị coi là học sinh cá biệt, giờ đây cậu chỉ còn lại một tờ giấy thông báo và một ba lô nhẹ bẫng. Không phải vì đồ đạc ít, mà có lẽ do niềm tin vào bản thân đã vơi gần hết.

Thế nhưng, Grégoire chưa bao giờ là đứa trẻ “không có gì”. Cậu có một đôi tay khéo léo, trí tưởng tượng phong phú và niềm say mê chế tạo bất tận. Trong một khoảnh khắc thành thật nhất, cậu đã nói: “Cháu chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cháu có một đôi tay và cháu muốn được làm việc bằng đôi tay ấy.” Lời nói của một cậu bé 13 tuổi, nhưng lại chứa đựng cả một khát khao được sống là chính mình, được làm điều mình giỏi, thay vì gò bó trong khuôn mẫu không thuộc về mình.

Người duy nhất thấy được điều đó là ông ngoại Léon Bự. Trong túp lều cuối vườn, giữa mùi gỗ, dầu máy và khói thuốc, ông tạo cho cháu một thế giới riêng để tự do tháo rời, lắp ráp, thất bại rồi thử lại. Léon Bự không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt của ông chưa bao giờ coi cậu là một đứa trẻ bỏ đi. Vậy mà, khi nghe tin cậu bị đuổi học, ông cũng không tránh khỏi thất vọng. Ông đã buộc phải nói: “Bất hạnh thì luôn dễ dàng hơn hạnh phúc, và cháu nghe ta cho rõ đây, ta không thích những kẻ chọn việc dễ dàng, ta không ưa những kẻ hay than vãn! Gắng hạnh phúc lên nào. Hãy làm mọi thứ để mình được hạnh phúc chứ!” Chỉ có vậy nhưng từng lời như mũi kim chạm trúng chỗ đau, khiến Grégoire phải nhìn lại chính mình.

Trong gia đình, bố mẹ cậu loay hoay giữa kỳ vọng và áp lực xã hội. Họ yêu con, nhưng lại tin rằng con đường duy nhất dẫn đến tương lai tốt đẹp là thành tích học tập. Họ không nhận ra rằng cậu bé của mình chỉ lạc nhịp với khuôn mẫu ấy, chứ không hề vô dụng. Còn ở trường, những thầy cô như cô Catherine – người vẫn kiên nhẫn trò chuyện với cậu – chính là những ánh sáng hiếm hoi, dù không đủ để thay đổi tất cả, nhưng cũng lưu lại trong lòng Grégoire cảm giác rằng vẫn có người muốn hiểu mình.

Những lời của Léon Bự thực sự đã trở thành bước ngoặt rất lớn thúc đẩy Grégoire chủ động tìm hiểu, gọi điện và viết thư gửi tới một trường dạy nghề, nơi mà đôi tay khéo léo mới là chiếc chìa khóa mở ra tương lai cậu muốn. Lá thư gửi trường nghề không chỉ là lời xin học, mà còn là cột mốc đánh dấu lần đầu tiên Grégoire tự lên tiếng cho ước mơ của mình, dám chịu trách nhiệm về con đường mình chọn.

35 Ký Lô Hy Vọng của Anna Gavalda không chỉ là hành trình tìm đường của một cậu bé. Nó còn phản chiếu vào cách người lớn nhìn trẻ con. Có bao nhiêu đứa trẻ như Grégoire từng bị gán nhãn chỉ vì không vừa vặn với khuôn mẫu chung? Bao nhiêu tài năng bị bỏ qua vì người lớn mải chạy theo thang điểm và bảng thành tích? Không phải đứa trẻ nào cũng hợp với con đường được vạch sẵn. Trẻ em luôn cần được lắng nghe để can đảm bộc lộ thế mạnh, cần được thử và sai, quan trọng hơn là cần một người tin tưởng, đồng hành như ông Léon Bự. 

Cuối cùng, Grégoire cũng đã biết cách biến niềm tin thành hành động và biến 35 ký lô hy vọng thành sức mạnh để bước ra thế giới. Giờ thì đến lượt các em rồi!

Daisy Home Preschool

Người Trồng Rừng xuất bản năm 1953, mang theo tiên tri về biến đổi khí hậu, cùng lời kêu gọi tha thiết đến tận hôm nay: “Hãy chung tay bảo vệ môi trường”. Cuốn sách đã dẹp tan mọi tạp âm của cuộc sống thường ngày, đưa chúng ta đến vùng đất hoang vắng có một ông lão lặng lẽ gieo hạt từ năm này sang năm khác mà chẳng chờ ai biết ơn. Chỉ vì ông tin rằng, một ngày nào đó, nơi đây sẽ trở thành rừng.

Câu chuyện bắt đầu vào năm 1913, khi một người đàn ông trẻ tuổi lang thang đến vùng đất trơ trọi dưới chân núi Alps. Ở đó, anh gặp một ông lão chăn cừu sống một mình, ít nói, nhưng mỗi ngày đều cần mẫn đi nhặt hạt, phân loại, rồi gieo xuống lòng đất. Một trăm ngàn hạt sồi đã được trồng trong ba năm. Dù chỉ một phần nhỏ trong số ấy sống sót, ông vẫn tiếp tục, không bỏ cuộc. 

Sự kiên trì của ông, sau cùng cũng được đền đáp. Vùng đất Vergon dần được hồi sinh từ những rừng cây xanh tươi, người dân các nơi đổ về sinh sống. Từ những đống gạch vụn năm 1913 mọc lên những nông trại mới khang trang. Những mạch suối cũ bắt đầu có nước chảy, nhờ có rừng cây giữ lại mưa và tuyết, người ta còn khai thêm kênh đào. Dân số bây giờ lên đến mười ngàn người, nhưng những con người hạnh phúc này không biết “tất cả cây trong khu rừng này đều do một mình ông tạo ra, chỉ với đôi tay và tấm lòng của ông mà không cần một phương tiện kỹ thuật nào khác”. Về phần Elzéard Bouffier, ông chẳng bận tâm đến những thay đổi đang diễn ra xung quanh. Dù khu rừng đã phát triển tươi tốt, ông vẫn ngày ngày cần mẫn trồng thêm những mầm non ở những nơi xa hơn, xa hơn nữa.

Một lão chăn cừu không ưa rao giảng, ông chỉ lặng lẽ trồng cây. Nhưng việc ông không đòi hỏi bất cứ lời cảm ơn hay phần thưởng nào, chính là bài học sâu sắc về cho đi mà không mưu cầu nhận lại. Với trẻ nhỏ, đây là cơ hội để con hiểu rằng điều tốt đẹp không đến từ những điều to lớn hay ngay lập tức. Tất cả đến từ những hành động nhỏ, từ lòng tin âm thầm vào sự sống, từ bàn tay nhỏ xíu nhưng bền bỉ mỗi ngày. Cha mẹ cũng sẽ nhận ra rằng việc giáo dục con cái cần rất nhiều kiên nhẫn, giống như Elzéard Bouffier gieo trồng những hạt giống không chỉ để hồi sinh đất đai mà dường như đang nuôi dưỡng một thế hệ biết yêu thương và chăm sóc thế giới quanh mình.

Chỉ khi ta hiểu được giá trị của sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện, ta mới có thể mang lại những thay đổi tốt đẹp cho thế giới, dù là trong một khu rừng nhỏ hay cuộc sống của mỗi chúng ta.

Daisy Home Preschool

Xa Xóm Mũi là tập truyện ngắn mà Nguyễn Ngọc Tư đặc biệt viết dành cho thiếu nhi. Vùng đất ấy có thể sẽ hơi xa lạ với các bạn nhỏ ở thành phố. Nơi đó có tiếng mái chèo khua nước mỗi sớm mai, có bụi lau sậy rậm rạp sau hè, có con đường quê dài hun hút dẫn về căn nhà lá nhỏ liêu xiêu nép mình bên rặng đước. Không có phép màu hay điều kỳ diệu nào xảy ra, miền quê ấy lẳng lặng trở thành ký ức những đứa trẻ Nam Bộ lớn lên cùng mùa nước đổ, mùi khói bếp và nỗi bâng khuâng trong lần chia xa nào đó.

Đất Mũi thân thương ấy có nụ cười giòn tan của cậu bé tinh nghịch, chiều chiều vẫn lẻn đi tắm sông cùng chúng bạn. Ánh mắt đau đáu của chú bé từng bị bỏ rơi nơi công viên vắng, hoài ước mơ về mái ấm gia đình. Và ta cũng chẳng thể quên được bát canh bầu nấu tép bạc ngọt lịm đầu lưỡi của nội – món canh giản dị nhưng quyến luyến ta hơn tất thảy cao lương mỹ vị trên đời. 

Mỗi khung cảnh gợi nhớ thứ cảm giác thân thuộc và dịu dàng, là cả một bầu không khí trong trẻo mà bất kỳ ai từng có tuổi thơ ở quê dễ dàng nhận ra. Nhưng ẩn sau vẻ yên bình ấy là sự cô đơn lặng thầm trong ánh mắt trẻ thơ khi người lớn mải miết với cơm áo gạo tiền. Là hình ảnh người gia gom góp chút sức tàn để dành cho con cháu một tương lai sáng hơn. Là những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường lại hóa ra vô giá về sau, bởi ai biết được bữa cơm đầy đủ, cái xoa đầu hay lời dặn dò này ngày mai còn đó không.

Dù viết cho người lớn hay thiếu nhi, văn Nguyễn Ngọc Tư vẫn khiến ta sẽ phải nghĩ ngợi nhiều. Bởi những điều quý giá nhất thường đến từ sự im lặng, từ tình thương bền bỉ của những người sống dưới mái lá đơn sơ, từ cách họ sẻ chia cả phần đời ít ỏi cho nhau. Một đứa trẻ có thể quanh năm chẳng thêm bộ quần áo đẹp nào nhưng lại biết san sẻ thương yêu qua từng hành động nhỏ. Có ông ngoại lặng lẽ thương cháu, có người cha ít nói, có má lam lũ mà ấm áp vô ngần.

Không dễ để tìm thấy một bài học rõ ràng hay một nhân vật mẫu mực để làm gương trong những câu chuyện này. Nguyễn Ngọc Tư chỉ lặng lẽ kể về sự tử tế được nuôi dưỡng nơi vùng đất nghèo. Đứa trẻ xa quê mang theo tiếng ghe cào đêm, tiếng cơm sôi, tiếng gió lùa qua vách lá để rồi lớn lên với một vùng ký ức không bao giờ phai. Đó là bài học về sự kết nối với gốc rễ, đất đai và những người từng yêu thương mình ngay cả khi không nói thành lời.

Xa Xóm Mũi là một nhịp vỗ nhẹ vào lòng, lời thủ thỉ rằng yêu thương đôi khi chỉ cần được sống trọn với nhau trong những tháng ngày bình dị. Chính từ những điều nhỏ nhoi đó mà các đứa trẻ được lớn lên và biết cách thương yêu, trân quý mọi điều.

Daisy Home Preschool

Coraline không phải là một tác phẩm thiếu nhi tươi sáng, dễ thương theo lối thông thường. Cuốn sách mở ra một cánh cửa kỳ dị khiến cả người lớn cũng phải rùng mình và lặng người suy ngẫm trước câu chuyện về một cô bé đi lạc vào thế giới song song, nơi mọi thứ tưởng chừng hoàn hảo cho đến khi sự thật méo mó hiện hình.

Coraline là một cô bé thông minh, hiếu kỳ và giàu trí tưởng tượng, sống trong một căn nhà cổ cùng cha mẹ luôn bận rộn. Những người hàng xóm của cô bé cũng chẳng mấy thân thiện – hai bà già diễn viên sống trong quá khứ huy hoàng và ông lão nuôi đàn chuột xiếc nhưng chưa từng biểu diễn. Trong thế giới ấy, Coraline cảm thấy lạc lõng và buồn tẻ. Ở tuổi của cô bé, sự thờ ơ của người lớn, dù là vô tình, cũng đủ khiến trẻ cảm thấy bị bỏ quên giữa một không gian quá rộng lớn và khó hiểu. Để lấp đầy sự cô đơn, cô bé bắt đầu tự tạo ra những cuộc phiêu lưu trong trí tưởng tượng của mình.

Cho đến một ngày, cánh cửa nhỏ trong phòng khách vốn chỉ mở ra bức tường gạch đã bất ngờ dẫn Coraline đến một phiên bản khác của chính ngôi nhà mình. Ở đó, cô gặp “bố khác” và “mẹ khác” – những người luôn tươi cười, nấu những món ăn ngon và dành cho cô sự quan tâm tuyệt đối. Thế giới ấy thỏa mãn mọi khát khao được yêu thương và chú ý. Coraline nhanh chóng bị cuốn vào cảm giác ấm áp giả tạo ấy. Nhưng rồi, như trong mọi câu chuyện cổ tích mang màu sắc rùng rợn, sự hoàn hảo ấy dần bộc lộ bản chất đáng sợ. Đằng sau vẻ ân cần là kiểm soát, sau đôi mắt cúc áo là sự chiếm hữu linh hồn, và sau tình yêu ngọt ngào là âm mưu giam cầm vĩnh viễn.

Coraline không bỏ chạy, mà quyết định quay trở lại nơi đáng sợ đó để cứu cha mẹ mình. Điều thực sự giúp Coraline trở về không chỉ là lòng dũng cảm, mà còn là sức mạnh của tình yêu thương. Cô bé nhận ra rằng mình yêu cha mẹ dù họ bận rộn và đôi khi lơ đãng, bởi tình yêu không chỉ cần chân thành chứ chẳng phải hoàn hảo. Nó không nằm ở những bữa ăn ngon hay lời khen, mà hiện hữu trong những điều nhỏ nhặt như cái ôm buổi sáng, ánh mắt quan tâm hay cả việc đơn giản như là gọi đúng tên một đứa trẻ. Cuộc gặp gỡ với “mẹ khác” giúp Coraline nhận ra đâu là tình yêu thực sự, đâu là sự kiểm soát; đâu là tự do, đâu là giam hãm.

Trẻ em vốn nhạy cảm với điều không thật, nhưng cũng dễ bị dẫn dụ bởi những ngọt ngào. Coraline giúp trẻ học cách lắng nghe cảm xúc, phân biệt giữa an toàn thật sự và sự lệ thuộc dễ chịu. Một thế giới không buồn chán, nơi mọi điều ước đều được đáp ứng, thoạt nghe như thiên đường, nhưng thực chất là cái bẫy nuốt chửng bản sắc.

Đây là một cuốn sách nên được đọc cùng nhau, không phải để bảo vệ trẻ khỏi nỗi sợ, mà để giúp trẻ gọi tên nỗi sợ ấy, hiểu sự khác biệt giữa vẻ đẹp bề ngoài và giá trị bên trong. Câu chuyện không chỉ là một cuộc phiêu lưu kỳ ảo, mà là hành trình trở về với chính mình, với tình yêu thương không điều kiện và mái nhà mà ta chỉ thực sự nhận ra ý nghĩa khi đã đi xa một đoạn rất dài.

Daisy Home Preschool

Sức hút của Những Con Mèo Sau Bức Tường Hoa không đến từ những cú ngoặt bất ngờ hay các pha kịch tính dồn dập, mà từ những chuyện nhỏ nhặt giữa lũ mèo trong một khu vườn đầy nắng. Sáu chú mèo với đủ tính nết sống cùng ông bà Bắp Cải sau bức tường hoa như một nhóm trẻ con náo nhiệt trong sân sau nhà mình. Chúng ham ăn, cãi vã, tò mò, đôi khi ích kỷ, nhưng lại sẻ chia và quan tâm nhau một cách thật bản năng. Chính sự gần gũi ấy khiến câu chuyện trở nên dễ chịu hơn. Như thể chỉ cần ta sẵn lòng ngồi xuống và quan sát thế giới thấp hơn một chút thì sẽ nhìn thấy tình yêu thương đang nảy mầm từ những điều nho nhỏ.

Ở đó, Cục Mỡ như hình ảnh gần gũi của một đứa trẻ nhạy cảm và giàu lòng trắc ẩn. Cậu mèo béo ụ hay bị trêu chọc bởi vẻ ngoài ham ăn, vụng về nhưng lại là kẻ đầu tiên cảm thông với một chú chuột lạc mẹ, sẵn sàng chia miếng “chúc chích” cuối cùng cho cả nhóm bạn và chấp nhận ăn phần nhỏ nhất. Từ cậu, ta nhận ra rằng lòng tốt không cần ồn ào hay to lớn, mà chỉ cần xuất hiện đúng lúc như một ánh sáng dịu dàng trong đời sống thường nhật.

Coco hậu đậu, sợ chuột thì mang đến một thông điệp về sự trung thực và lòng tự trọng khi quyết không giữ túi tiền bà cụ đánh rơi, dù cậu có thể mua về bao món khoái khẩu. Coco không chỉ chọn sự lương thiện mà còn giữ được lòng tin và tình cảm của những người bạn xung quanh. Trong một thế giới mà trẻ em đang lớn lên giữa nhiều chuẩn mực và sự đánh giá thông qua thành tích, hành động của Coco như nhắc rằng việc “làm điều đúng” vẫn luôn là nền tảng bền vững nhất.

Tom, cậu mèo dũng cảm, không cần hành động phi thường để gây ấn tượng. Cậu chỉ chọn nói ra điều đúng, lên tiếng trước cái sai và ở bên bạn bè khi họ cần. Sự dũng cảm ấy vừa đủ và chân thành, giúp trẻ hiểu rằng can đảm không phải là không sợ mà là vẫn bước lên khi cần.

Bên cạnh đó còn có nữ hoàng Sasa đẹp đẽ, sang chảnh nhưng là một bà mẹ mất convà giàu lòng trắc ẩn; Fufu bác học phát minh ra hệ thống tiền tệ mèo; Lulu bé nhỏ ai cũng muốn chở che, bảo vệ… Tất cả đều như một lát cắt tính cách đẹp. Sự đáng yêu ấy không chỉ chinh phục bà Bắp Cải, mà còn thay đổi cả ông Bắp Cải, từ chỗ khó chịu với lũ mèo vì chúng làm mọi thứ lộn xộn, chiếm chỗ ngủ của ông, thiếu quan tâm khiến cả lũ bị đói, đến khởi đầu một tình bạn mới. 

Cuốn sách nhỏ khép lại với hình ảnh về ngôi nhà sau bức tường hoa đẹp đẽ bình yên: “Có sáu con mèo đang thong dong phơi nắng cạnh những bụi hoa trong vườn. Một con phơi bụng phệ nằm ngủ ở xó bếp, một con bận rình chim sẻ ngoài vườn, một con thong thả chải lông bên bậu cửa sổ, một con đủng đỉnh ngắm mây, một con mải mê đọc sách, con bé nhất tung tăng đuổi bướm. Cả khu vườn như một bức tranh đầy hoa và mèo”. Đây không đơn thuần là truyện về mèo, mà còn như tấm gương phản chiếu thế giới tuổi thơ, nơi trẻ hiểu chính mình, được sống trong yêu thương và học cách lớn lên bằng lòng tử tế.

Daisy Home Preschool

Dế Mèn Phiêu Lưu Ký đã có một hành trình khá dài khi trải qua tuổi thơ của nhiều thế hệ. Cuốn sách tái hiện sinh động làng quê Việt Nam, nơi các loài vật, côn trùng tồn tại như một xã hội thu nhỏ với đầy đủ tập tục, nếp sống riêng. 

Từ những trang đầu tiên, người đọc sẽ được làm quen với một Dế Mèn “rất lấy làm hãnh diện” về đôi càng dài, bộ râu cứng và dáng đi oai vệ. Chú dế ấy, trong sự non nớt và bốc đồng đã buông lời chế giễu người hàng xóm Dế Choắt – hàng xóm hiền lành nhưng nhỏ bé và ốm yếu. Tuy nhiên, sự ngông cuồng của Dế Mèn đã dẫn đến một sai lầm không thể sửa chữa, đó là khiến Dế Choắt mất mạng sau trò đùa tưởng như vô hại. Lần đầu tiên, chú cảm nhận được sự ân hận và nhận ra rằng sự kiêu ngạo của mình không chỉ gây hại cho bản thân mà còn làm tổn thương những người xung quanh. Khoảnh khắc lặng lẽ đắp mộ cho bạn và ngồi hồi lâu để nghiền ngẫm đã đặt viên gạch đầu tiên cho hành trình trưởng thành về cả nhận thức và tâm hồn của cậu. Chuyến phiêu lưu thực sự đã bắt đầu.

Trong suốt hành trình ấy, Dế Mèn đã dẫn người đọc qua biết bao nhiêu miền đất, gặp gỡ vô vàn loài vật khác nhau từ bác Xiến Tóc dũng cảm, chị Nhà Trò dịu dàng, đến những thế lực dữ dằn như lũ Nhện, bầy Châu Chấu, bọn Cóc… Mỗi nhân vật không chỉ là mảnh ghép thú vị trong thế giới sinh động của nhà văn Tô Hoài, mà còn giúp Dế Mèn bắt đầu biết dừng lại để lắng nghe, biết cúi đầu xin lỗi, học cách hợp tác thay vì đối đầu và quan trọng hơn là dám dấn thân cho lẽ phải thay vì lẩn trốn.

Không một dòng giáo huấn nào xuất hiện trong tác phẩm, như thể Tô Hoài thừa hiểu trẻ em luôn học mọi thứ qua cảm xúc và sự đồng cảm. Ông tin vào sự tử tế sẵn có trong mỗi đứa trẻ và để nó được đánh thức, ông xây dựng Dế Mèn trở thành một người bạn không hoàn hảo, đôi lúc bồng bột làm người khác tổn thương nhưng biết cách sửa sai, thay đổi và trưởng thành. Ở Dế Mèn, các em được nhìn thấy bản thân và hậu quả của sự kiêu ngạo, giá trị của lòng trắc ẩn, sức mạnh của tình bạn, đặc biệt là sự kỳ diệu của lòng dũng cảm khi biết đứng về phía công lý.

Một trong những giá trị đặc biệt mà Dế Mèn Phiêu Lưu Ký mang lại chính là khả năng khơi dậy lòng nhân ái từ những điều rất nhỏ. Khi Dế Mèn cứu chị Nhà Trò, khi chú cùng Dế Trũi kêu gọi hòa bình giữa muôn loài hay đơn giản là lúc chú dừng chân nghe những sinh vật bé nhỏ kể về nỗi khổ của mình – tất cả đều là những khoảnh khắc thật đẹp. Những câu chuyện nhỏ đó sẽ âm thầm gieo vào lòng trẻ những mầm thiện, khơi dậy bản năng yêu thương vốn có.

Giữa những tiếng ồn của đô thị và màn hình điện tử, cuốn sách nhỏ này lại càng được đặt vào tay các con như một nhịp cầu nối về tuổi thơ giản dị mà dạt dào cảm xúc, như một làn gió mát mùa hè khiến cho sự gắn kết giữa hai thế hệ cũng có thể vì thế mà trở nên sâu sắc. Những câu hỏi mà Ba Mẹ có thể đặt ra và chia sẻ suy nghĩ của mình với con như “Con nghĩ Dế Mèn sai ở đâu?”, “Nếu là con, con sẽ xử lý thế nào?”, “Vì sao Dế Mèn chọn giúp chị Nhà Trò?”… Và nếu như, Ba Mẹ nói với con rằng “Hồi nhỏ, Ba/Mẹ cũng đọc quyển truyện này, lúc đó…”, vậy là cả một tuổi thơ của người lớn đã được trải ra, cộng hưởng với sự tò mò, lắng nghe của con trẻ.

Daisy Home Preschool

Tiệm sách Cơn Mưa là một bộ truyện thiếu nhi đầy chất thơ của tác giả Rieko Hinata, với phần minh họa sống động đến từ họa sĩ Hisanori Yoshida. Câu chuyện mở ra khi cô bé Ruko vô tình bước vào một tiệm sách kì lạ – nơi sàn nhà phủ cỏ xanh, giá sách làm từ cành cây uốn cong, và trên mỗi kệ không chỉ có sách mà còn chất đầy những món đồ chơi, bình kẹo, búp bê, chậu cá vàng, cùng vô vàn điều bất ngờ. Ngẩng đầu lên, trần nhà hiện ra như một vũ trụ thu nhỏ với những mô hình ngôi sao, mặt trăng, mây trôi, và cả một chú cá voi tím lơ lửng giữa không trung.

Không gian ấy không chỉ kì ảo mà còn tràn ngập hơi thở của tình yêu dành cho sách. Ruko và cô em gái Sara, mỗi lần đặt chân đến nơi đây, đều có cơ hội gặp gỡ những nhân vật đặc biệt. Từ ông chủ tiệm sách – một chú chim Dodo tên Furuhon luôn nâng niu từng trang sách, đến cô trợ lý Maimaiko dịu dàng, tận tâm lo lắng cho hai chị em. Họ còn kết bạn với cậu chim xanh Hoshimaru thích phiêu lưu, cậu bạn Bunriru có thể đắm chìm trong một cuốn sách quên cả thế giới, hay lão Yonda – bộ xương khủng long mê sách đến mức sẵn sàng lục tung mọi ngóc ngách để tìm kiếm những kho báu tri thức.

Cùng nhau, họ bước vào những chuyến phiêu lưu nối tiếp, đầy bất ngờ và thử thách. Ruko từ một cô bé rụt rè đã dần trưởng thành, dũng cảm hơn và bắt đầu viết nên cuốn sách của riêng mình. Thậm chí, chính ngòi bút ấy đã trở thành công cụ giúp cô thực hiện một sứ mệnh cứu lấy thế giới song song đang gặp nguy hiểm.

Những trang truyện không chỉ dẫn dắt các nhân vật khám phá thế giới nhiệm màu, mà còn khơi gợi nơi người đọc một niềm tin sâu sắc: rằng mơ ước và lòng can đảm có thể mang lại sức mạnh kỳ diệu; rằng khi biết cùng nhau nắm tay vượt qua gian khó, con người sẽ chẳng còn đơn độc. Và hơn hết, tình cảm gia đình giữa Ruko và Sara được khắc họa nhẹ nhàng mà sâu lắng như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng yêu thương, chở che cho nhau chính là điều quý giá nhất.

Tiệm sách Cơn Mưa trở nên đặc biệt hơn bởi cách tác phẩm đề cao giá trị của sách và việc đọc. Từ nhà văn ma Hirameki vẫn miệt mài viết lách dù đã trở thành hồn ma, đến bác chim Dodo tin tưởng tuyệt đối vào năng lực chữa lành của sách – tất cả đều truyền cảm hứng để trẻ biết trân trọng sách như một người bạn đồng hành. Xen lẫn trong những chuyến phiêu lưu là vô số bài học nhẹ nhàng về sự kiên trì, lòng tốt, tình thân, và khát vọng được sẻ chia.

Đây là một bộ truyện tuyệt vời để cha mẹ cùng con đọc và trò chuyện, để mỗi trang sách không chỉ sống trong trí tưởng tượng, mà còn hòa vào cuộc sống hằng ngày như một ngọn gió lành dịu mát.

Daisy Home Preschool

Lũ Trẻ Nhà Penderwicks là cánh cửa mở ra một mùa hè rực rỡ nắng vàng, nơi tiếng cười trong veo hòa cùng tiếng thì thầm của cỏ cây, xen lẫn những khoảng lặng dịu dàng của tuổi mới lớn. Câu chuyện xoay quanh bốn chị em nhà Penderwicks gồm Rosalind điềm đạm, Skye bướng bỉnh, Jane mơ mộng và Batty nhút nhát cùng người cha “gà trống nuôi con” trong kỳ nghỉ hè tại khuôn viên Arundel Hall. 

Tại Arundel, các cô bé đã kết bạn với Jeffrey – cậu con trai của bà chủ nhà Tifton, một người phụ nữ nghiêm khắc và có phần lạnh lùng, luôn áp đặt kỳ vọng khắt khe lên con mình. Lũ trẻ cùng trải qua chuỗi những sự kiện vừa thú vị vừa đầy thử thách và có cơ hội đối diện với những cảm xúc sâu kín bên trong mình. Rosalind với tâm hồn nhạy cảm của một cô chị cả bắt đầu đối mặt với những cảm xúc mơ hồ của tuổi mới lớn. Em học cách chăm sóc người khác, nhưng cũng học cả cách lắng nghe chính mình. Skye luôn nóng nảy và cộc cằn dần hiểu rằng có những điều không thể giải quyết chỉ bằng lý trí, mà sự nhẫn nại và cảm thông cũng là một dạng mạnh mẽ. Jane trước giờ luôn sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình đã bước ra ngoài để lắng nghe người khác. Còn Batty bé nhỏ thường trốn sau tấm áo choàng dơi nay cũng dần mở lòng khi cảm thấy an toàn trong tình yêu thương của các chị và tin mình cũng có thể làm nên điều tốt đẹp cho người khác.

Mối quan hệ giữa các chị em và Jeffrey không chỉ là những phút giây vui chơi, mà còn là cơ hội để chúng thực hành lòng tin, sự đồng cảm và tinh thần bảo vệ lẫn nhau. Khi Jeffrey buồn bã hay tức giận, các cô bé không cố gắng “giải quyết” vấn đề mà đơn giản là ở đó lắng nghe và đồng hành. Sự hiện diện bao giờ cũng quan trọng hơn mọi lời khuyên.

Tình thân giữa các chị em là sợi dây gắn kết xuyên suốt câu chuyện, hiện lên đầy xúc động qua từng cử chỉ nhỏ. Không một ai bị bỏ lại phía sau. Khi Batty sợ hãi, các chị ôm em vào lòng. Khi Skye tức giận, Jane sẽ pha trò để làm dịu không khí. Khi Rosalind buồn bã, các em sẽ âm thầm tìm cách khiến chị vui lên. Sự gắn kết ấy không cần nhiều lời, chỉ bằng hành động nhỏ: một tấm thiệp vẽ tay, một bữa tối do cả nhóm cùng chuẩn bị, một cái nắm tay lúc đi qua khu rừng tối… Tình yêu của bọn trẻ thật đơn giản biết dường nào.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, nhưng không ai còn là đứa trẻ của những ngày đầu nữa. Cả bốn chị em nhà Penderwicks mang theo những bài học khó quên về lòng dũng cảm để nói lời xin lỗi, về sự gắn bó trong gia đình và trên hết là bao dung cho chính mình cũng như người khác.

Dưới ngòi bút của Jeanne Birdsall, mùa hè ấy trở thành khoảng trời để mỗi người hồi tưởng lại tuổi thơ – nơi mà một chiếc bánh quy, một lời xin lỗi hay cánh tay chìa ra trong lặng lẽ cũng đủ để xoa dịu cả những nỗi buồn chưa kịp gọi tên.

Daisy Home Preschool

Bộ sách Nhật Ký Chú Bé Nhút Nhát của Jeff Kinney giống như một bản hòa tấu tinh nghịch phản ánh chân thực tâm hồn trẻ nhỏ. Chính nhờ việc không lý tưởng hóa nhân vật hay lồng ghép những bài học đạo đức khuôn mẫu mà tác phẩm trở nên gần gũi, dễ mến cùng lối kể chuyện hóm hỉnh và giọng văn tự nhiên.

Greg Heffley không phải kiểu nhân vật “anh hùng nhỏ tuổi” hay “đứa trẻ phi thường” quen thuộc trong phần lớn các câu chuyện thiếu nhi. Cậu chỉ là một học trò bình thường với hàng loạt nét tính cách: ích kỷ, đổ lỗi cho người khác, hay phàn nàn, thường xuyên đặt bản thân lên trên mọi thứ. Nhưng chính điều đó lại khiến Greg trở nên gần gũi một cách kỳ lạ. Không ít độc giả nhỏ tuổi nhìn thấy chính mình trong những lần Greg cố gắng gây ấn tượng với bạn bè, che giấu lỗi lầm hoặc ghen tị khi người khác được khen ngợi. Cậu bé ấy đại diện cho những đứa trẻ đang loay hoay tìm hiểu thế giới, khám phá bản thân, mắc sai lầm và học cách làm lại từ đầu.

Điều thú vị trong hành trình của Greg là việc các bài học quan trọng không đến từ những lời dạy nghiêm khắc, mà từ trải nghiệm trực tiếp cũng như mối quan hệ gần gũi. Rowley – người bạn thân vừa ngây thơ vừa thành thật – không ít lần bị cuốn vào những trò rắc rối do Greg bày ra. Thế nhưng chính Rowley, với sự đơn thuần và tấm lòng rộng mở đã khiến Greg nhiều lần tự nhìn lại cách hành xử của mình. Nhờ đó, cậu bé bắt đầu hiểu được ý nghĩa của sự chân thành và giá trị của một tình bạn đúng nghĩa.

Gia đình của Greg cũng là nền tảng quan trọng giúp định hình nhân cách cậu. Người mẹ luôn nỗ lực kết nối các thành viên thông qua những hoạt động ấm áp, dù đôi lúc bị Greg cho là phiền toái. Bố dù đôi khi hơi cứng rắn nhưng tình thương của ông luôn hiện diện trong những hành động lặng thầm để khuyến khích con trở nên mạnh mẽ và có chính kiến. Còn Rodrick – người anh trai phiền toái – chính là nhân vật “phản diện” mà Greg buộc phải đối diện mỗi ngày. Qua những mâu thuẫn và cả khoảnh khắc hai anh em bất ngờ đứng về phía nhau đã giúp cậu nhận ra rằng tình thương trong gia đình luôn tồn tại, chỉ là đôi khi nó được thể hiện dưới những hình thức kỳ quặc nhất.

Mỗi tập là một đoạn đường trong quá trình trưởng thành của Greg. Cậu không thay đổi theo cách đột ngột, mà dần dần lớn lên qua từng trải nghiệm nhỏ, mỗi lần thất bại và cả những khoảnh khắc can đảm nhận lỗi. Có lẽ trong bối cảnh mà trẻ em ngày càng chịu nhiều áp lực vô hình từ kỳ vọng, điểm số, danh tiếng và sự so sánh thì một Greg Heffley dám phạm sai lầm, dám sửa sai đã trở thành một lời nhắn nhủ nhỏ rằng: trẻ em không cần phải hoàn hảo mà cần được đồng hành, thấu hiểu và yêu thương đúng cách.

Văn phong của Jeff Kinney với sự kết hợp giữa chữ và hình ảnh minh họa đơn giản tạo ra một thế giới cực kỳ sinh động. Độc giả như bước vào thế giới của những trang nhật ký cá nhân, nơi chứa đựng tiếng cười, nước mắt, sự hối hận và cả niềm hy vọng. Trong hành trình đồng hành với Greg, mỗi đứa trẻ không chỉ tìm lại tiếng cười tuổi thơ, mà còn có thể soi thấy sự nhút nhát, vụng về và ước mơ được người khác hiểu mình hơn. Đó là món quà đẹp mà ta có thể dành tặng con ngay bây giờ!

Daisy Home Preschool