“Cáo Pax” của Sara Pennypacker là kể về tình bạn không lời giữa cậu bé Peter và chú cáo nhỏ Pax. Mối liên kết đặc biệt này được tác giả khắc họa một cách tinh tế, đến mức khi chia cắt, nó có sức mạnh lay động cả thế giới nội tâm của người đọc. Từng câu chữ không chỉ tái hiện hình ảnh về sự chân thành mà còn là hành trình tràn đầy nghị lực và lòng dũng cảm để vượt qua mọi khoảng cách và khó khăn.

Chiến tranh đã khiến Peter và Pax bị buộc phải chia xa. Bố của Peter lên đường nhập ngũ và cậu phải chuyển đến sống với ông nội, để lại người bạn bốn chân thân thiết của mình trong rừng. Nhưng nỗi âu lo và dằn vặt khi bỏ lại người bạn lông xù đã thôi thúc Peter quay về tìm lại Pax. Đây là một hành trình đầy thử thách, nơi cậu phải vượt qua 300 dặm với bao khó khăn để tái ngộ với người bạn trung thành.

Đối với một cậu bé như Peter, việc đơn độc vượt qua hành trình ấy chẳng hề dễ dàng. Cậu phải đối mặt với rét lạnh, thương tích, và thậm chí là gãy chân. Nhưng may mắn thay, Peter gặp được bà Vola – một người phụ nữ lớn tuổi thông thái, người đã giúp đỡ cậu cả về vật chất lẫn tinh thần. Qua những ngày tháng sống cùng Vola, Peter không chỉ được chữa lành vết thương thể xác mà còn học được những bài học quý giá về lòng nhân ái và sự tha thứ. Vola cũng dần mở lòng để kể về những trải nghiệm đau thương và nỗi ám ảnh khi đối diện với cái giá của chiến tranh. Chính qua những câu chuyện ấy, Peter dần nhận ra thế giới kinh hoàng khi có chiến tranh và trân trọng hơn giá trị thực sự của hòa bình.

Trong khi đó, Pax cũng có những trải nghiệm riêng, khi gặp gỡ và kết bạn với đồng loại của mình, những chú cáo có cái nhìn và hiểu biết về con người rất khác với cậu. Pax thường đặt cho những người bạn mới của mình những cái tên ngộ nghĩnh. Bác cáo có bộ lông xám được gọi là “Bác Xám”, một cô cáo luôn cáu kỉnh và khó gần được gọi là “Cáu Kỉnh” và chú cáo nhỏ nhất trong bầy được gọi là “Còi Gí”. Cùng với những người bạn này, Pax dần tìm về những bản năng nguyên thủy của loài cáo và bắt đầu hiểu hơn về “con người” – loài của cậu chủ, và “chiến tranh” – thứ đã tách rời cậu và Peter.

Thông qua nhân vật Bác Xám, tác giả còn đặt ra câu hỏi: “Con người, những kẻ bị cuốn vào vòng xoáy của chiến tranh, họ có thực sự hiểu điều gì mình đang đánh mất không?” Từ góc nhìn của cáo Pax và những người bạn, ta phần nào thấy rõ câu chuyện về loài vật cũng chính là câu chuyện về con người. Có bao nhiêu trẻ mồ côi như chị em Còi Gí? Có bao nhiêu cậu bé bị thương tật vì bom đạn như chú cáo con ấy, để rồi không thể di chuyển bình thường được nữa? Thiên nhiên bị tàn phá, sông suối bị bom nổ đến mức đục ngầu, đất đai thì nhiễm độc… Nỗi đau chiến tranh không chỉ ám ảnh con người, mà nó thực sự có sức tàn phá đáng sợ đến mọi loài trên hành tinh này.

Pax thuộc về rừng sâu, còn Peter thuộc về loài người. Thế nhưng, sợi dây vô hình của tình yêu thương đã gắn kết cả hai. Tác giả Sara Pennypacker đã tạo nên áng văn đẹp đẽ về lòng chung thủy và sự mất mát trong thời chiến. Mỗi câu từ đều ẩn chứa những cảm xúc chân thực nhất, ở đó có giọt nước mắt của sự chia ly, nụ cười của sự đoàn tụ, và cả những vấp ngã cần thiết để lớn lên. Tình yêu thương thật kỳ lạ, nó đã phá vỡ ranh giới giữa người và mọi giống loài trên đời.

Daisy Home Preschool

Tại một góc nhỏ của thành phố New York, cậu bé Cedric Errol mồ côi cha sống những ngày giản đơn nhưng đầy ắp tình yêu bên mẹ. Những tưởng cuộc sống của cậu sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy trong tình yêu thương của mẹ, trong sự bầu bạn trìu mến của những người hàng xóm, nhưng rồi, một ngày kia, tin cậu là công tử Fauntleroy – cháu trai và người thừa kế duy nhất của bá tước xứ Dorincourt nước Anh, đã làm xáo trộn mọi thứ. Cậu phải rời New York và bắt đầu hành trình đến với một thế giới xa hoa, quyền lực đầy lạ lẫm.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

“Công tử mồ côi” là cuốn sách với cốt truyện nhẹ nhàng, ấm áp. Các nhân vật được miêu tả tỉ mỉ từ tính cách đến ngoại hình. Từng trang sách đều sưởi ấm trái tim độc giả bởi những tình cảm chân thành và vô vàn thông điệp ý nghĩa về tình yêu, gia đình và lòng nhân ái. Bạn sẽ thích cách Cedric gọi mẹ mình là “Dấu Yêu”, cậu luôn nhắc đến mẹ với một tình yêu và nỗi nhớ nhung nhiều khôn xiết. Mẹ cậu, bà Errol, thì luôn dạy cậu biết yêu thương và đối xử tử tế với mọi người. Chính tình yêu thương vô điều kiện từ mẹ đã nuôi dưỡng trái tim hồn nhiên và nhân hậu của Cedric, khiến cậu trở thành một cậu bé đặc biệt.

Cedric Errol lúc nào cũng hồn nhiên, lạc quan và đối đãi chân thành với những người xung quanh. Dù cuộc sống có thay đổi lớn thế nào, thì cậu vẫn tận hưởng cuộc sống trẻ thơ vui vẻ và giản đơn. Cậu thậm chí còn không nhận ra những yêu mến mà mọi người dành cho mình, lúc nào cũng nghĩ mình đang được hưởng ánh hào quang của ngài bá tước. Nhưng sự thật là, mọi người thích cậu và thích thấy cậu đứng giữa bọn họ, nói chuyện với hai tay xỏ túi quần, chiếc mũ hếch ra phía sau trên mái đầu tóc quăn và khuôn mặt nhỏ nhắn đầy háo hức: “Cậu ấy là một người hiếm có. Một cậu bé thật thà hay chuyện. Trong con người đó chẳng có gì xấu xa hết.”

Sự hồn nhiên và tình yêu thương của Cedric cũng đã làm thay đổi ngài bá tước. “Ngài bá tước xấu tính” cuối cùng đã tìm được điều gì đó để quan tâm, một điều gì đó đã chạm tới, thậm chí sưởi ấm trái tim già nua cay nghiệt và sắt đá của ngài. Suy cho cùng, đó là nhờ cậu bé được sống bên cạnh một trái tim dịu dàng, nhân hậu, được rèn dạy để luôn suy nghĩ tử tế và quan tâm đến người khác. Cedric Errol, với trái tim hồn nhiên và tràn đầy tình yêu thương, đã mang lại ánh sáng và hạnh phúc cho mọi người. Có lẽ đó là bởi những điều tuyệt vời nhất đôi khi lại xuất phát từ những trái tim nhỏ bé và chân thành nhất.

Daisy Home Preschool

“Trên biển, những con sóng không bao giờ quay trở lại, nhưng trái tim chúng ta, những kỷ niệm mãi mãi tồn tại.”

“Đèn Nhỏ và những đứa con của biển” thấm đẫm màu sắc của cổ tích, như ngọn gió đại dương kéo ta băng băng qua những trang phiêu lưu kỳ dị mà bay bổng, u tối mà ấm lòng. Một câu chuyện mê đắm về lòng can đảm, sự trung thành, về tình cảm gia đình và tình bạn bất chấp khác biệt.

Truyện kể về Emilia, cô bé sống cùng cha ở một ngọn hải đăng. Mẹ cô đã mất vài năm trước, cha lại là người đàn ông nghiện rượu, cộc tính và bị cụt một chân. Vì cha di chuyển khó khăn, nên Emilia phải đảm nhiệm phần công việc thắp đèn và được mọi người gọi là Đèn Nhỏ. Một đứa trẻ chẳng mấy chốc phải sắm vai người lớn. Đèn Nhỏ luôn hiểu chuyện và cố gắng, nhưng một đứa trẻ thì không tránh khỏi sẽ có lúc mắc lỗi. Vào đúng ngày quên mua diêm, cơn bão đã kéo đến và dù nỗ lực vượt qua trận cuồng phong thì cô bé vẫn không thể thắp đèn. Một con thuyền đã không may gặp nạn. Trong lúc cảnh sát trưởng điều tra, vì muốn bảo vệ cha nên Đèn Nhỏ đã nói sự thật, thế nhưng cô đã bị ông đánh và còn phải đến làm việc tại Nhà Đen – nơi được đồn thổi có quái vật, để gán nợ trong vòng bảy năm liền.

Tại đây, Đèn Nhỏ đã phát hiện ra nhiều bí mật, cô bé cũng được gặp gỡ rất nhiều nhân vật kỳ lạ, trong đó có cả Edward – một người cá có mắt xanh lục bị mọi người trong dinh thự xem như quái vật, cậu luôn trốn dưới gầm giường và muốn thay đổi số phận bằng cách tập đi. Cô gọi cậu là Cá và mặc kệ việc cậu thỉnh thoảng ra vẻ hung dữ, Đèn Nhỏ vẫn từ tốn tìm cách thuyết phục cậu ra khỏi gầm giường, ăn uống và đi tắm. Sự xuất hiện của Đèn Nhỏ tại Nhà Đen đã sưởi ấm trái tim tất cả mọi người, từ mẹ con bà Martha, ông Nick đến Edward đều dần cảm nhận được sự dễ chịu mà cô bé mang lại. Đèn Nhỏ đã dùng chính sự lạc quan, niềm tin vào tình yêu và khao khát tự do để thắp lên “ngọn đèn” ở nơi này.

Cổ tích thì thường có kết thúc viên mãn, người tốt sẽ tìm thấy được hạnh phúc. Tình cảm gia đình, tình bạn sẽ chiến thắng mọi điều xấu xa. Trên hành trình khám phá những bí mật về cha và bản thân, Đèn Nhỏ trải qua không ít thử thách nhưng may mắn là suốt chặng đường đó cô bé đã dùng chính sự can trường để kết giao, giúp đỡ những người bạn tuyệt vời của mình. Hãy từ từ lật mở cuốn sách và cùng Đèn Nhỏ chiến đấu với bóng tối, đồng thời khám phá bí mật của biển cả, tìm thấy ánh sáng của tình thân, lòng trung thành, cũng như sự ấm áp giữa thế giới đầy rẫy thử thách nhé!

Daisy Home Preschool

Người lớn sẽ dạy trẻ con nhiều hơn hay là ngược lại?

Qua lăng kính của cậu bé 10 tuổi, tác giả Nguyễn Ngọc Thuần khơi gợi rất nhiều ký ức tươi đẹp của hầu hết người lớn từng là trẻ con. Mỗi chương là một mẩu chuyện đáng yêu đưa tất cả chúng ta lên một chuyến tàu êm dịu, ở đấy toàn điều đẹp đẽ và thương mến từ cuộc đời. Bạn đã sẵn sàng “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” và đắm mình trong những thanh âm đẹp nhất chưa?

“Năm nay tôi mười tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm thì tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn.”

Câu chuyện được bắt đầu bằng sự ra đời của một cái tên, bởi vì “nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Đứa trẻ này khác đứa trẻ kia bởi một cái tên. Khi nhớ về một người là ta nhớ về một người có cái tên đó… Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn”. Vậy nên, Trí Dũng là một thanh âm đẹp và cậu bé cũng được nuôi dưỡng bởi vô số triết lý thú vị từ những người xung quanh.

Không cần phải ghen tị đâu, vì thế giới của Dũng cũng toàn những điều bình dị thôi. Ở đó có bố mẹ, những người hàng xóm thân thiết, cô giáo dạy tiểu học, lũ bạn thân cùng xóm… và một mảnh vườn xinh. Thế nhưng, thương mến từ chú Hùng, ông Tư, cô Hồng, cô giáo Hà, thằng Tí đến cuộc gặp gỡ có phần kỳ quặc với ông cháu lão ăn xin đều khiến những mảnh ký ức tuổi thơ của Dũng trở nên quý báu. Qua mỗi chương, ta lại thấy cậu cứng cỏi hơn, Dũng còn ân cần và kiên nhẫn trước một người lớn gặp chuyện buồn hơn bất cứ ai. Bởi cậu hiểu “một khi ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết” và cậu bé đã dùng cách đó để xoa dịu mất mát của ông Tư, cô Hồng.

Dù được kể với một chút màu sắc cổ tích nhưng cuộc sống của cậu bé không hề được lý tưởng hoá mà ngược lại vô cùng chân thực. Lần đầu tiên, nỗi buồn, thậm chí cái chết được mô tả một cách không khoan nhượng, nhưng đồng thời cũng thấm đẫm tình yêu, sự cảm thông và lòng trắc ẩn. Người lớn có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của chính mình trong những năm chập chững lên mười, vô số ước mơ con con mà ta từng đắm chìm và cả nỗi nhớ về người thân yêu nữa.

Dũng còn có một khu vườn tuyệt đẹp với rất nhiều loại hoa thơm, cậu thích nhất là vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ để cảm nhận hương hoa êm dịu lan tỏa trong không khí. Cậu bé học được từ bố cách tưới tẩm khu vườn trong tâm trí nữa, đó là nơi cậu lưu giữ những gương mặt mà mình thương yêu. “Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay của ai đó mà phải nhớ khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.”

Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Người lớn hãy cùng con quan sát và gợi mở những điều bí mật về cuộc sống này nhé. Bởi mỗi sự việc đều là một món quà mà, phải không?

Daisy Home Preschool

“Chuyến phiêu lưu kỳ diệu của Edward Tulane” là một cuốn sách nhỏ, thế nhưng cuộc hành trình của chú thỏ sứ được Kate DiCamillo khắc hoạ với vô vàn đợt sóng cảm xúc cuộn trào. Edward đã phải trải qua một chặng đường rất dài để tìm cách mở rộng trái tim mình. Liệu một chú thỏ bằng sứ có thể đi tới những đâu? Một chú thỏ bằng sứ có thể sống và yêu như thế nào? Tình yêu mang vị gì? Nếu là vị đau, chú có còn nên tiếp tục thương yêu? Cùng với hoạ sĩ tài ba Bagram Ibatoulline, mỗi đầu chương sách sẽ là một bức tranh sinh động về chú thỏ bằng sứ này, giờ thì bắt đầu nhé!

Ngày xưa, chính là ngày xưa, có một chú thỏ trên đường phố Ai Cập được làm thủ công hoàn toàn bằng sứ, đặc biệt chú có đuôi được làm bằng lông thỏ chế tác bởi người thợ thủ công bậc thầy. Tên của chú là Edward Tulane. Chú có một cuộc sống như ông hoàng với những bộ lễ phục bằng lụa làm thủ công, giày đặt hàng đóng bằng da hạng nhất, cùng rất nhiều chiếc mũ đặc biệt… Chú còn có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng. Edward Tulane khi ấy vẫn chưa hiểu được rằng bản thân được bao bọc và bảo vệ nhiều thế nào bằng chính yêu thương vô bờ bến của cô chủ nhỏ Abilene. Chú ấy là một con thỏ sứ ngạo mạn. Và cuộc sống êm đềm thì không kéo dài mãi, con chó Rosie với cái mõm nhiều dãi nhớt đã dập tắt mọi thứ khi ngoạm chú khỏi phòng…

Sau bốn năm tồn tại, chú nghe thấy mẹ Abilene gọi mình bằng “nó”, còn cô hầu gái thì khinh miệt chú như thứ đồ vô tri… Chú thỏ xinh đẹp ngày nào giờ đang lẻ bóng ở đáy biển, nằm sấp mặt xuống, đầu kẹt trong bùn và Edward lần đầu cảm nhận rõ ràng nỗi sợ… cho đến khi được ông lão đánh cá vớt lên…

Ngày xưa, ở một ngày xưa khác, Edward Tulane cuối cùng cũng đã tìm thấy đường trở về “nhà” bởi chính con gái của Abilene – cô bé ngày nào từng yêu thương yêu chú đã trở thành một người mẹ, khi bên ngoài đổ một cơn mưa xuân thật đẹp. Trên cổ của cô chủ vẫn đeo chiếc đồng hồ của nó và cô đã nhận ra nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù đã trôi qua rất lâu và đã có thật nhiều những đổi thay. Tình yêu dành cho nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ trái tim nó đủ yêu thương để cảm nhận được. “Ngày xưa, ôi thật diệu kỳ ngày xưa ấy, có một chú thỏ đã tìm được đường về nhà”.

Mở đầu bằng “ngày xưa” và kết thúc cũng bằng “ngày xưa”, chúng ta không thể nhớ rõ Edward Tulane đã mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành chuyến phiêu lưu kỳ diệu của mình. Nhưng hẳn là, trong suốt chặng đường đó, tất cả đều cảm nhận được rõ ràng yêu và được yêu thật đáng trân trọng. Chính tình yêu đã dẫn lối Edward Tulane tìm thấy đường về nhà, trái tim chú bây giờ đã đủ rộng mở để đón nhận những điều ấm áp và dịu dàng nhất.

Daisy Home Preschool

“Khu vườn mùa hạ” là một câu chuyện cảm động và nhân văn về tình bạn của hai thế hệ hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng, cuốn sách này có thể sẽ khiến người lớn chúng ta băn khoăn rằng liệu nó có phù hợp với những đứa trẻ không? Bởi đằng sau rất nhiều trận cười giòn tan trước hiên nhà và ánh sáng lấp lánh ở khu vườn mùa hạ, còn là sự chuẩn bị để nói lời từ biệt cõi tạm của ông cụ.

Câu chuyện nhỏ với lời tâm tình mộc mạc của Kazumi Yumoto về ba đứa trẻ vô tình quen biết một cụ già. Ông cụ gầy gò chẳng có tên gọi sống cô đơn trong một căn nhà tách biệt với mọi người, còn ba đứa trẻ thì đều cất giấu trong lòng bí mật riêng: Wakabe đeo cặp kính dày cộm mang trong mình khao khát có một người cha; Yamashita mập mạp, hiền lành là con trai của chủ tiệm cá với ước mơ sẽ nối nghiệp gia đình; Kiyama nhút nhát có người mẹ thường xuyên uống rượu. Họ gặp và gắn kết với nhau theo một cách rất kỳ lạ, mối quan hệ đó vượt qua hết thảy những thứ thường tình như tuổi tác, suy nghĩ, lối sống.

Nhóm bạn ba người không ngừng đặt ra những thắc mắc về bí ẩn của các linh hồn, thế giới mà người đã khuất sẽ đến sau sự ra đi của bà Yamashita. Để khám phá những bí ẩn đó, bọn trẻ đã quyết định theo dõi ông cụ đang ở trong ngôi nhà tồi tàn cuối khu phố và rồi chúng cũng bị phát hiện. Sau những hiểu lầm ban đầu, ông cụ và bọn trẻ trở nên thân thiết với nhau hơn. Ông cụ bắt đầu cải tạo lại ngôi nhà của mình, sửa sang những mảng tường cũ, giặt giũ đống quần áo đã lâu và dọn dẹp lại khu vườn đầy cỏ. Dưới sự giúp đỡ của bọn trẻ, không lâu sau, ngôi nhà đã khoác lên mình một chiếc áo mới. Trong khu vườn nhỏ, họ còn cùng nhau trồng hoa cúc cánh bướm.

Thời gian cứ thế trôi qua, mùa hè của bọn trẻ cũng bận bịu với những hoạt động ngoại khoá ở câu lạc bộ trường. Bọn trẻ ít có thời gian gặp ông cụ hơn, nhưng chúng vẫn luôn để dành lại những câu chuyện vặt, chờ ngày trở về kể đầy đủ những gì đã trải qua với ông. Tiếc là cái ngày ấy không đến nữa, ông cụ đã rời xa cuộc đời này. Điều sau cùng bọn trẻ có thể làm là chấp nhận mất mát đó, tạm biệt ông cụ và căn nhà quen thuộc cùng khu vườn xinh xắn, tạm biệt mùa hè ướt đẫm cơn mưa và những điều không còn nguyên vẹn.

Dưới góc nhìn của Kiyama, tác giả từ tốn chỉ ra sự trưởng thành của ba đứa trẻ – những điều mà người lớn rất dễ bỏ qua. Những thay đổi ấy bắt đầu từ các điều rất nhỏ, chẳng hạn như việc Wakabe chẳng còn trốn tránh sự thật và mở lòng hơn về người cha của mình, hoá ra ông chẳng tài giỏi mà chỉ là một người đàn ông đã có gia đình mới. Yamashita cuối cùng cũng không còn tự ti vì ngoại hình mập mạp và dũng cảm theo đuổi ước mơ tiếp nối cửa hàng cá. Còn Kiyama thì không nhút nhát nữa, mà sẵn lòng đứng ra bảo vệ bạn mình, gọt lê cho mẹ và ngăn bà uống rượu. Chính cuộc sống của ông cụ cũng có những chuyển biến tích cực hơn, ông chẳng còn xem tivi cả ngày hay cộc cằn trốn tránh trong ngôi nhà tối tăm nữa mà đã cùng bọn trẻ đi mua đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa và trò chuyện về quá khứ.

Ông cụ thì tin tưởng bọn trẻ (hơn cả những người thân trong gia đình), còn chúng lại dùng tình yêu thương để bao dung cho tính cách cộc cằn và câu chuyện cũ không mấy đẹp đẽ của ông. Vậy nên dù ông cụ đã rời đi, nhưng sự thật là những ngày cuối cùng ông đã được cười rất nhiều, từng ấy hẳn cũng đủ vẹn tròn và ý nghĩa rồi. Bọn trẻ sau cuộc gặp gỡ ấy cũng can đảm là chính mình, vô tư khám phá và dũng cảm đối diện với bản thân hơn. Chúng đồng thời cũng biết trân trọng cuộc sống và hiểu rõ hơn nỗi buồn khi mất đi một người yêu quý trong đời. Những đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, bằng cách này hay cách khác, nhưng có lẽ khi chúng ta đối xử với con một cách bình đẳng thì ánh sáng mới thực sự hiện hữu và thắp sáng trái tim bé nhỏ ấy.

Mùa hè cũng kết thúc, bọn trẻ lại quay về với cuộc sống của riêng mình. Ở ngã rẽ của con phố, chúng nói lời tạm biệt và cả hứa hẹn gặp lại. Trong những ngày rực rỡ nhất của mùa hè năm ấy, ở đâu đó, chúng đã tự tìm được cho mình câu trả lời. Một hành trình mới mở ra trước mắt, song hành cùng nó là rất nhiều bài học về sự cho – nhận, được – mất và cả sự vô thường của cuộc đời. Thế nhưng, “những ký ức sẽ hoà lẫn vào không khí, tan vào mưa, thấm vào đất, tiếp tục tồn tại. Chúng sẽ trôi tới nhiều nơi khác, và không chừng, cũng sẽ thử len lỏi vào tim những người khác nữa.”

Daisy Home Preschool

Trong thế giới cổ tích được tạo bởi E. B. White – nhà văn người Mỹ đạt nhiều giải thưởng danh giá với các tác phẩm viết cho thiếu nhi, mỗi loài vật đều có “tiếng nói” và mang bản sắc riêng không khác gì con người. “Tiếng kèn thiên nga” mở đầu với câu chuyện về cậu bé Sam Beaver và tình yêu thiên nhiên vô hạn. Cậu đã trở thành người bạn đáng tin cậy của một cặp thiên nga kèn – loài chim quý hiếm, to lớn và đẹp đẽ. Cặp thiên nga kèn đã kết hôn và sinh ra năm người con xinh đẹp. Mọi chuyện thật viên mãn cho đến khi chúng phát hiện ra rằng Louis – đứa con út, không thể phát ra âm thanh.

Hầu hết mọi người đều nghĩ: “thiên nga thì phải vui tươi, không buồn bã; phong nhã, không vụng về; can trường, không hèn nhát.” Và nếu là thiên nga kèn, thì còn phải biết cất tiếng kêu tuýt! tuýt! thật mạnh mẽ, âm vang. Thế nhưng, Louis lại không thể kêu tuýt! tuýt! hay chíp! chíp! như đồng loại. Một đứa trẻ khác biệt như vậy thường sẽ khiến mọi người rất lo lắng, họ không chắn rằng cậu sẽ trưởng thành thế nào? Thế nhưng may thay, Louis có một người mẹ nhạy cảm và thấu hiểu, bên cạnh ông bố sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để tìm “giọng nói” cho con trai. Còn vì cậu là Louis – một chú thiên nga thông minh, nghị lực, đầy phẩm giá nữa. Vậy nên dù gian khó thì cuối cùng cậu cũng tìm ra cách riêng để làm lay động trái tim mọi người.

Chuyến bay đầu tiên sau mùa hè của gia đình thiên nga kèn là đến Montana, một bang nước Mỹ, tại đó tình cờ Louis đã tìm ra Sam khi bay vòng vòng trên trời, đã cùng Sam ngủ tại nhà cậu ấy và thậm chí cùng Sam đến trường học chữ nữa. Điều này thật bất ngờ. Hơn một năm sau, Louis quay lại với tấm bảng và cây bút đeo quanh cổ. Nhưng vẫn không thể giao tiếp với gia đình bằng chữ viết. Trước Louis, không có con thiên nga nào đọc được chữ, cô bạn Serena mà cậu cảm mến cũng ngoảnh đi trước những câu từ thể hiện tâm ý của cậu.

Thiên nga bố có tính cách hoàn toàn trái ngược với Louis, vì muốn con trai có thể hòa nhập với mọi người, ông đã làm chuyện hết sức dại dột là đập vỡ kính ở cửa hiệu nhạc cụ để mang về chiếc kèn trumpet cho cậu tập chơi. Dù rất thích cây kèn, nhưng với phẩm giá của mình, Louis đã hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ để trả tiền cho cửa hiệu. Cậu tìm được công việc thổi kèn hiệu tại trại hè Koo Koo Koos với mức lương 100 đô la. Rồi nổi tiếng khắp thành phố Boston với khả năng chơi kèn trumpet như một nghệ sĩ thực sĩ, cậu dần giải quyết được gánh nặng nợ nần “khổng lồ” của bố. Và tuyệt vời nhất là cậu cuối cùng cũng có được tình yêu của Serena mà không phải bằng ngoại hình phổng phao hay tiếng ca thánh thót. Tất cả đều từ chính sự nỗ lực không ngừng nghỉ, một trái tim luôn hướng tới chân – thiện – mỹ. Trên hành trình lớn lên, Louis có thể đã đánh rơi nhiều thứ, đó là tâm hồn trẻ thơ, là những hồn nhiên trong sáng, nhưng cậu đã nhận được rất nhiều giá trị màu nhiệm khác.

Bạn hẳn sẽ thích cái cách Sam Beaver đối xử bình đẳng với mọi loài vật xung quanh và cảm thấy thật ấm áp trước mối thân tình cậu dành cho Louis. Sam cho người lớn thấy cuộc sống vô cùng thú vị dưới con mắt một đứa trẻ. Như cách Sam cho rằng: “Một người già chưa chắc đi hết 12 dặm trong 4 giờ đồng hồ dù ông ta đã đi hết 4 dặm trong giờ đầu tiên. Biết đâu đấy những giờ sau lão còn bận hái dâu bên đường và sẽ không thể đảm bảo vận tốc 4 dặm mỗi giờ. Một em bé uống 2 bình sữa mỗi bình 8 ounce. Sau khi uống cạn cả 2 bình, trong bao tử của bé chắc gì đã đủ 16 ounce sữa. Bé có thể làm đổ trong khi uống.” Đó là sự khác biệt của số học và cuộc sống mà chỉ những đứa trẻ mới nhận ra. Chỉ có những đứa trẻ luôn rộng lòng đón nhận mọi thứ như Sam Beaver là hiểu được những chú thiên nga thực sự nghĩ gì và chúng yêu thương nhau như thế nào.

Toàn bộ cuốn sách được bao trùm bởi sự ấm áp của tình yêu gia đình và bạn bè, tất cả những điều xảy đến như muốn nhắc nhở rằng sự thấu hiểu, hỗ trợ từ người thân sẽ có thể xoay chuyển khó khăn thành cơ hội. Một đứa trẻ đôi khi không cần quá nhiều sự bảo ban như ta vẫn tưởng, nhưng các em luôn mong có ai đó ở bên mình lúc khó khăn, là cha mẹ nên bắt đầu từ đấy.

Daisy Home Preschool

“Lũ trẻ đường tàu” là câu chuyện kể về ba đứa trẻ tinh nghịch, trong trẻo, đầy màu sắc được chấp bút bởi nhà văn và nhà thơ người Anh – Edith Nesbit. Câu chuyện xoay quanh một gia đình hạnh phúc với ba người con là Roberta, Peter và Phyllis. Họ tận hưởng cuộc sống êm đềm của mình trong ngôi biệt thự xinh xắn ở London trước khi xảy ra biến cố.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Mọi thứ bắt đầu khi người cha bí ẩn ra khỏi nhà cùng hai người lạ và mãi không trở về. Còn mẹ thì lẳng lặng gói ghém đồ đạc đưa lũ trẻ tới sống tại “Ba Ống Khói”, ngôi nhà nằm bên một nhà ga tưởng tượng ở miền quê Yorkshire – nơi mà mọi thứ chìm trong tĩnh mịch như thể một vùng đất đang ngủ mê. Những đứa trẻ sớm nhận ra nỗi buồn trong mắt mẹ, dù chưa từng được tiết lộ chuyện gì đang xảy đến với gia đình. Ngày đầu tiên ở nhà mới, không có người giúp việc, chị cả Roberta dậy thật sớm gọi các em rồi làm tất cả những việc cần thiết như vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bữa sáng để mẹ được ngủ nhiều hơn.

Ba chị em hiểu chuyện và tử tế tới mức khiến cho bất kỳ ai gặp ba đứa cũng trở thành những người bạn tốt của chúng. Chúng chưa bao giờ tự ti vì gia cảnh nghèo khó của mình và luôn biết cách tạo ra niềm vui từ những điều nhỏ nhặt xung quanh. Cả ba đều rất nỗ lực làm mọi thứ có thể để mẹ mình vui lòng. Dù biết hoàn cảnh của mình đang không được may mắn, nhưng bọn trẻ không một lời oán trách hay thắc mắc, kể cả trong suy nghĩ.

Rồi chúng phát hiện ra đường tàu, nơi sau này là trở thành trung tâm cuộc sống của ba chị em. Chúng dần trở nên thân thiết với những người làm ở nhà ga và chính họ đã truyền cho chúng tình yêu đối với đường tàu, đặc biệt là chú trực cổng Perks, người đã kể cho chúng nghe vô số điều thú vị về những đoàn tàu.

Cũng từ đây, những “phi vụ” liều lĩnh quá tầm lũ trẻ chính thức bắt đầu. Chúng đưa tù nhân Nga khốn khổ trốn chạy sang Anh về nhà chăm sóc, trong khi bao người lớn còn đang giữ thái độ cảnh giác với ông, rồi cuối cùng lại còn giúp ông tìm thấy gia đình. Chúng lao vào đám cháy để cứu con ông sà lan mặc dù ông ta vừa la mắng nạt nộ chúng một cách đáng ghét. Chúng thậm chí còn bất chấp nguy hiểm chạy vào đường hầm có tàu đang hoạt động để cứu cậu thiếu niên bị gãy chân mắc kẹt trong đó… Tất cả những điều tử tế mà chúng đã làm, đều là thứ được nuôi dưỡng từ tình yêu của người mẹ – một nhà văn luôn dành tặng con mình những bài thơ về sự ca ngợi, về những điều dịu dàng xung quanh cuộc sống. Sự ấm áp mà người mẹ dành trao cho những hoàn cảnh khó khăn hơn mình từ bao giờ đã trở thành một tấm gương giúp lũ trẻ tăng thêm tình yêu thương và lòng trắc ẩn.

Câu chuyện về ba đứa trẻ nghèo sống bên đường tàu đã cuốn độc giả vào một thế giới tinh nghịch, trong trẻo mà cảm động tha thiết, một xâu chuỗi khéo léo những tình tiết tưởng như rời xa nhau nhưng hóa ra lại đồng quy ở kết thúc đầy bất ngờ. Nhờ có nghịch cảnh mà lũ trẻ được gần gũi nhau hơn, chúng học được những điều quý giá mà có lẽ suốt đời cũng không bao giờ quên được.

Daisy Home Preschool

Năm mười tuổi, những đứa trẻ thường sẽ thích làm gì? Chạy đua với những con diều, lấp ló chơi trốn tìm, hồ hởi kéo nhau chơi đá bóng hay lén lút trốn học đi chơi. Vậy mà, trong suốt 10 năm, cuộc sống của Ernest Morlaisse đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn, luôn là tâm điểm của những cô bé học sinh tại trường lại không có gì ngoài vòng lặp cân bằng đến tẻ nhạt: “Cậu bé bước đi chậm rãi về phía căn nhà, mắt không hề nhìn ngó xung quanh. Vẫn con đường ấy. Vẫn bên vỉa hè ấy. Cậu đi thẳng một mạch từ nhà đến trường, rồi lại từ trường về nhà. Không vội vàng, không gấp gáp…”

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Nhịp sống thường nhật của cậu bé chỉ có bài tập, quả táo sau giờ học, món xúp buổi tối, bà nội và bà Germaine được thuê để chăm sóc cả hai bà cháu. Không tivi, không điện thoại, thứ duy nhất để giải trí là đống sách cũ kĩ và những lá thư được khóa kỹ trong chiếc tủ ly…

Bí mật xoay quanh Ernest và bà Précieuse được Susie Morgenstern dẫn dắt một cách nhẹ nhàng, từ tốn, giống như nhịp sống của chính họ trong những trang sách. Thứ gây tò mò nhất chính là bức thư bà nội luôn giữ, với những chữ viết không thể luận nổi. Bức thư ấy khiến cả Ernest và độc giả tin rằng nó chứa đựng thứ sức mạnh có thể giải đáp toàn bộ những góc khuất về cuộc đời của cậu bé.

Rồi cuộc đời nhiệm màu đưa Victoire đến. Victoire không chỉ là “chiến công” của cha mẹ cô bé trong cuộc tìm kiếm một đứa con gái sau 13 lần sinh, mà còn là “món quà” đặc biệt nhất khi đính kèm biết bao nhiêu thứ tuyệt vời khuấy động trái tim Ernest. “Trái tim ngủ quên đã bắt đầu được thức tỉnh, trái tim khô khan đã bắt đầu biết vui nhộn, trái tim câm lặng đã có những nhịp đập mới, trái tim trầm tĩnh đã đặt ra những câu hỏi, trái tim từ nay được nối bằng một sợi dây gần như hữu hình với cô bạn hàng xóm có tính cách mạnh mẽ và rất hay cười.” Nhà văn Morgenstern dường như không muốn cậu bé của mình ủ dột, cay đắng lâu. Ernest như mọi đứa trẻ với trái tim ngây thơ, nhiệt thành và dũng cảm khác đã dám dấn thân, đã sống bằng cách đơn giản nhất: dùng ngôn từ để hiểu người khác bằng cách nghe, cách hỏi và khiến người khác hiểu mình khi thành thực mở lời. Bởi đó là lúc cậu hiểu “ngôn từ là những vị sứ giả của tâm hồn”.

Điều đặc biệt của cuốn sách là mỗi chương được đặt tên theo một nhân vật trong truyện giúp lật mở từng bí mật rất đỗi tự nhiên và tài tình, như cách chúng ta nhẹ nhàng mở phong bì thư để khám phá những con chữ trong đó. Dù bắt đầu bằng màu sắc ảm đạm, nhưng câu chuyện không hề đem lại cảm giác u ám mà càng ngày càng điểm xuyết những đóm sáng tươi vui. Hệt cái cách chị Henriette thay những tấm rèm nặng nề màu tối bằng tấm rèm mới “có in hình hoa quả nhỏ xíu đủ màu trên nền màu vàng sáng”.

Mỗi nhân vật, mỗi tình huống mang sắc thái khác nhau, để lại những suy tư khác nhau nhưng chúng luôn thật sự tinh tế khi tâm của con người được đặt vào từng hành động, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, chừng như dễ bỏ qua nhất. Và bạn biết đấy, trẻ em rất thông minh, luôn dành nhiều thời gian để nhìn và nghĩ nên chúng hay có những suy tư khiến người lớn sững sờ.

“Những lá thư không gửi” kết thúc có hậu khi các bí mật được bật mí, khi con người được sống thay vì lại tồn tại tiếp trong nỗi nhớ thương mòn mỏi với lớp bụi phủ mờ những điều khó nói. Chỉ cần dũng cảm một chút thôi, một câu nói, một lá thư có thể làm thay đổi nhiều cuộc đời. Và đó có thể cũng là lúc yêu thương được truyền đi từ trái tim đến trái tim.

Daisy Home Preschool

Có những đứa trẻ may mắn được sinh ra dưới mái nhà hạnh phúc, được cha mẹ chăm lo, bảo bọc, nhưng cũng có những em phải sống trong một gia đình không trọn vẹn, trải qua tuổi thơ đầy khổ cực và oan ức. Finn Dove và Derval Dove chính là những đứa trẻ như vậy.

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

“Những cú tát thẳng mặt giáng xuống đều đặn như tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ. Chúng lặp đi lặp lại khiến mặt cậu đau điếng, nhưng cậu vẫn nhìn trân trân vào mắt dượng Toby, thấy đôi mắt đó nhỏ đến mức nào, hẹp hòi ra sao. Cậu không ưa dượng Toby. Cậu không đủ sức khỏe để kháng cự, vậy nên cậu chỉ đứng đó, nhận những cú tát khiến đầu cậu choáng váng.” Finn khi đang ở độ tuổi ham bắn bi, đá bóng đã phải chịu đựng những điều đó trong suốt quãng thời gian dài, cho đến khi quyết định bỏ nhà ra đi, chạy đến Island với hy vọng tìm được bà để bảo vệ cô em gái Derval mà mình hết mực yêu thương.

Trong chuyến hành trình mệt mỏi, mỗi buổi sáng thức dậy, ánh mắt Derval lại tràn đầy sợ hãi, nhưng mọi thứ đều biến mất khi cô bé thấy anh trai của mình. Ngoài ra, Poll, Tom, Nickser, Michael hay Moses là những điều ngọt ngào khác trải dài trong từng trang truyện, là những người tuyệt vời đã góp phần tạo nên cuộc phiêu lưu phi thường này, là sự hiện hữu cho vẻ xinh đẹp của cuộc sống khi lòng tốt và sự tử tế ở khắp mọi nơi và ở khắp mọi người mà hai đứa trẻ đã gặp điều ngọt ngào nhất chắc chắn là khi Finn nói về lý do cho cuộc hành trình này, “để em gái mình được ở bên những người yêu thương nó, lắng nghe nó nói”, “là vì tình yêu”, vì “trẻ con nên có ai đó yêu thương mình”, “không bởi vì bản thân cháu, bởi vì cháu đã lớn và cháu có thể tự chăm sóc bản thân. Mà đó là vì Derval. Nó phải có ai đó”. Thực chất, Finn cũng chỉ là cậu bé 12 tuổi và cậu cũng cần “có ai đó”.

Kể từ khi mẹ cậu ra đi, dường như tất cả hạnh phúc đều biến mất, hình ảnh cuối cùng khi cậu nhìn vào căn bếp trước lúc bỏ nhà ra đi, cậu nhớ lại những điều từng khiến mình ấm áp, những nụ cười… mà giờ đây đã vụt tắt. Vậy nên cậu mới quyết định lên đường đi tìm bà trong khi không có gì ngoài cuốn nhật ký với những dòng ngớ ngẩn, không biết chính xác nhà bà ở đâu và cũng chẳng có tiền. Trong sách luôn lặp đi lặp lại hình ảnh Finn băn khoăn liệu quyết định này của cậu có đúng hay không, nhưng mỗi lần như thế hình ảnh em gái lại hiện ra như câu trả lời đích đáng cho chuyến hành trình, mà mục đích cuối cùng chẳng phải vì cậu.

Còn Derval, con bé chịu đựng tất cả những khó khăn khi một bé gái phải lang thang hàng vạn dặm chỉ theo anh trai mà rất ngoan không hề đòi hỏi điều gì. Rõ ràng Derval đang ở cái tuổi quên hết mọi thứ rất nhanh, vậy mà cô bé lại nhớ rõ và kể lại nhiều lần rằng dượng Toby đã đánh Finn. Những tổn thương sẽ khắc sâu vào tâm trí và trở thành nỗi ám ảnh. Tất cả thể hiện rõ nhất khi Derval tiếp xúc lần đầu với những người lạ hoặc với những người lâu ngày gặp lại; cô bé luôn cảnh giác và đánh giá xem đây là người tốt hay xấu.

Và ông Michael nữa, bạn sẽ thích cách ông đặt vấn đề rồi dùng tư duy phản biện để tìm ra đầu mối cho những mục tiêu với các câu hỏi vì sao. Bạn cũng sẽ thích những con người dũng cảm đấu tranh vì người quên mình còn có bà ngoại O’Flaherty, bác Joe và Paddy, những người nông dân, vị thẩm phán, những đứa trẻ trên phố, ông Tom, ông Nickser, cậu bé du mục Moses,…

Walter Macken đã thực sự thành công gieo vào cuộc đời con trẻ những hạt mầm dung chứa sự trưởng thành khi đâm chồi từ mảnh đất khắc nghiệt của lòng tham, sự độc ác. Hãy đọc và chắc chắn bạn sẽ đồng tình rằng, không phải đứa trẻ nào cũng được thương yêu và an toàn trong chính ngôi nhà của mình, không phải đứa trẻ nào cũng có hành trình trưởng thành êm đềm dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Hai chú bồ câu nhỏ như đại diện cho một bộ phận trẻ em ngày ngày phải đối mặt với sự bạo hành từ người lớn nhưng vẫn khát khao một cuộc sống bình yên, thứ mà đáng lẽ chúng hiển nhiên phải có.

Daisy Home Preschool