Chú Rối Nhỏ của David Almond là một câu chuyện mà từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng đều làm rung rinh trái tim người đọc. Cuốn sách mở ra bằng hình ảnh ông Silvester – một nghệ nhân múa rối đã nghỉ hưu, sống cô độc trong căn gác phủ đầy bụi, nơi mọi thứ dường như chìm trong lớp bụi của thời gian và ký ức. Một đêm trăng sáng, ông tìm thấy cảm hứng để làm chú rối mới từ những mảnh gỗ vụn còn sót lại. Đó là lúc Rối Nhỏ bắt đầu hành trình khám phá những điều kỳ diệu, kết nối với con người và thắp sáng những tia hy vọng mới.

Rối Nhỏ chỉ là một tập hợp của những mảnh vụn và mảnh ghép không đồng đều, bằng gỗ – dây – sơn và không gì hơn. Dường như, cậu sẽ bung rã thành từng mảnh nhỏ bất cứ lúc nào, giống như số phận của nhiều con rối khác. Nhưng kỳ diệu là Rối Nhỏ học được cả cách bước đi và cất lên những tiếng nói ngô nghê, cậu bé bằng gỗ ấy cuối cùng cũng trở thành một thực thể sống động. Hành trình từ những mảnh gỗ đến một sinh vật sống biết cảm nhận cũng giống như quá trình nuôi dưỡng trẻ. David Almond không chỉ kể một câu chuyện về sự sống mà còn mở ra một lớp nghĩa sâu xa về tình yêu thương và sự kiên nhẫn trong giáo dục.

Sự ân cần của ông Silvester khi giúp Rối Nhỏ tập đi, học nói, đến việc dẫn dắt cậu khám phá thế giới bên ngoài sẽ khiến mỗi người cảm nhận rõ ràng nhất tinh thần trách nhiệm và sự tận tâm mà mỗi phụ huynh cần có khi chăm sóc con cái. Một đứa trẻ giống như một chú rối nhỏ, cần được uốn nắn, cần những bàn tay dịu dàng nâng đỡ khi chúng vấp ngã, và trên hết, cần tình yêu thương vô bờ để trưởng thành.

Bên cạnh ông Silvester là Fleur, cô bé học trò đam mê làm rối, đến xin học việc từ ông với mong muốn theo đuổi nghệ thuật mà cô yêu thích. Fleur, qua sự hướng dẫn của ông Silvester, đã học cách làm rối, viết kịch bản và sáng tạo không ngừng. Cô bé không chỉ tạo ra Rosa, con rối đặc biệt của mình, mà còn cùng ông Silvester xây dựng Nhà hát Múa Rối Ma thuật, nơi cả hai cùng biểu diễn và truyền tải những câu chuyện đầy cảm hứng. Fleur mơ ước mang nhà hát đi khắp nơi, chia sẻ tình yêu với nghệ thuật múa rối và truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ, thể hiện sự tiếp nối mạnh mẽ mà cô bé được thừa hưởng từ người đi trước.

Mẹ của Fleur – Antonia, luôn sát cánh bên con gái, động viên và hỗ trợ cô bé trong những hoạt động sáng tạo. Bà khuyến khích Fleur tham gia vào việc làm rối cùng ông Silvester, thậm chí còn giúp Fleur tìm kiếm và chuẩn bị các vật liệu tự nhiên như cành cây, quả thông, và dây để cô bé tạo ra những con rối độc đáo của riêng mình. Sự ủng hộ nhiệt tình của Antonia giúp Fleur tự tin hơn trong hành trình khám phá nghệ thuật múa rối.

Chú Rối Nhỏ không chỉ là câu chuyện về sự kế thừa nghệ thuật, mà dường như còn đang nhắc ta rằng nuôi dưỡng một đứa trẻ không chỉ là chăm sóc vật chất mà còn là bồi đắp tâm hồn bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và niềm tin vào khả năng của con. David Almond, với văn phong nhẹ nhàng, đã tạo nên một tác phẩm giàu tình cảm, khuyến khích các bậc phụ huynh trở thành người bạn đồng hành đáng tin cậy của con cái, luôn sẵn sàng lắng nghe và hướng dẫn.

Daisy Home Preschool

Phù Thủy Xứ Oz được viết bởi L. Frank Baum là một tác phẩm kinh điển, không chỉ dành cho trẻ em mà còn cho mọi trái tim yêu thích sự kỳ diệu của cuộc sống. Xuất bản lần đầu vào năm 1900, cuốn sách mở ra một thế giới tưởng chừng chỉ có trong mơ, nhưng chứa đựng những bài học vô giá về cuộc sống, tình bạn và sự trưởng thành.

Câu chuyện bắt đầu với Dorothy, cô bé đến từ vùng đồng bằng Kansas. Một cơn lốc mạnh đã cuốn cô đến xứ Oz – vùng đất huyền bí đầy sắc màu. Tại đây, Dorothy gặp gỡ ba người bạn đặc biệt: Bù Nhìn, Thợ rừng Thiếc, Sư Tử Nhát, tất cả đồng lòng cùng cô dấn bước vào phiêu lưu. Chính từ những cuộc phiêu lưu đầy kịch tính mà họ trải qua, cả nhóm dần nhận ra những phẩm chất mà họ khao khát tìm kiếm thực chất đã tồn tại trong họ.

Dorothy là một cô bé nhỏ nhắn, ngây thơ nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Suốt cuộc hành trình từ Kansas đến vùng đất Oz, Dorothy không tìm kiếm phép màu hay giải pháp thần kỳ, mà là một hành trình nhận ra rằng những phẩm chất cô cần để trở về nhà và hạnh phúc luôn nằm ngay trong trái tim mình.

Bù nhìn rơm, mặc dù không có trí tuệ, lại mang đến một bài học lớn về sự tự học và kiên trì. Cậu luôn khát khao có bộ não để suy nghĩ sáng suốt, nhưng thực tế, chính sự kiên trì trong mọi tình huống lại cho thấy Bù nhìn rơm đã có trí tuệ từ lâu.

Cũng giống như vậy, Thợ rừng Thiếc, mặc dù không có trái tim, lại là biểu tượng cho lòng trắc ẩn và sự đồng cảm mà con người luôn tìm kiếm. Câu chuyện của anh nhắc nhở chúng ta rằng đôi khi, trái tim không phải là thứ dễ dàng nhìn thấy, nhưng sự quan tâm và lòng nhân ái có thể xuất phát từ những hành động nhỏ bé.

Còn Sư tử, dù là một con vật mạnh mẽ, lại thiếu can đảm nhưng nhờ tình bạn và sự hỗ trợ của Dorothy mà anh tìm thấy sức mạnh tiềm ẩn của mình. Qua hành trình ấy, anh học được rằng lòng can đảm không phải là không sợ hãi, mà là dám đối diện và vượt qua chúng. Đây là một bài học quý giá cho mỗi đứa trẻ, rằng can đảm là điều mà mỗi người có thể học và thực hành mỗi ngày.

Điều nổi bật xuyên suốt mạch truyện có lẽ là tình bạn gắn bó của Dorothy, Bù Nhìn, Thợ rừng Thiếc và Sư Tử Nhát. Họ có thể không giống nhau nhưng họ đối xử với nhau bằng tình cảm chân thành nhất. Trong cuộc hành trình đi tìm Phù thủy vĩ đại xứ Oz, không dưới một lần các thành viên trong hội bạn này gặp bất trắc tưởng chừng như vĩnh viễn không thể hoàn thành cuộc hành trình, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của những người bạn, họ lại tiếp tục chinh phục thứ mà họ ao ước.

Dù là thiếu nhi hay người lớn, chúng ta đều cần được xoa dịu và vỗ về “đứa trẻ tâm hồn” bằng nguồn năng lượng thuần khiết của trẻ thơ. Hãy thưởng thức câu chuyện Phù Thủy Xứ Oz bằng trái tim thuần túy và yêu thương nhất, để rồi thủ thỉ cho những đứa trẻ về cuộc hành trình của Dorothy và những người bạn, đây là lúc con được học những bài học vỡ lòng đầu tiên.

Daisy Home Preschool

Cậu bé Pinocchio được sinh ra từ một mảnh gỗ thô sơ, dưới bàn tay tài hoa của bác thợ mộc Geppetto. Nhưng điều tuyệt vời nhất không nằm ở dáng hình hay sự khéo léo của bác mà ở lòng yêu thương bao la đã thổi hồn vào cậu. Khi bà tiên xanh ban cho Pinocchio sự sống, từ lúc Pinocchio có thể bước đi, cậu đã bắt đầu hành trình khám phá thế giới rộng lớn, nơi những cám dỗ và hiểm nguy luôn rình rập. Và trên hành trình ấy, mỗi sai lầm của cậu đều trở thành một bài học quý giá.

Pinocchio là hình ảnh của một đứa trẻ đầy tò mò, ngây thơ nhưng cũng dễ bị cám dỗ. Từ khi bỏ nhà đi theo gánh xiếc múa rối của Eater, Pinocchio sớm nhận ra rằng những lời mời gọi phù phiếm thường ẩn chứa hiểm họa. Khi cậu nói dối để trốn tránh trách nhiệm, chiếc mũi gỗ dài ra không chỉ như một lời nhắc nhở mà còn buộc cậu đối diện với sự thật: chỉ có trung thực mới là con đường để được yêu thương và chấp nhận.

Nhưng điều khiến câu chuyện trở nên sâu sắc là tình yêu không lời mà cha Geppetto dành cho Pinocchio. Geppetto, người cha già yếu, đã không quản khó khăn, hiểm nguy để tìm kiếm cậu, thậm chí bị cá voi nuốt chửng khi đang lang thang trên biển. Cảnh Geppetto và Pinocchio đoàn tụ trong bụng cá voi là một khoảnh khắc lay động, nơi Pinocchio nhận ra rằng tình yêu thương của cha là động lực lớn nhất để cậu thay đổi. Pinocchio đã dũng cảm giải cứu cha mình, một hành động đánh dấu sự thức tỉnh đầu tiên về lòng hiếu thảo và trách nhiệm.

Không chỉ vậy, thế giới của Pinocchio cũng là một bức tranh sống động về xã hội mà trẻ thơ phải trải qua. Thế giới đồ chơi, nơi cậu bị biến thành lừa, là bài học về hậu quả của sự lười biếng và ham chơi. Bà tiên xanh, người luôn xuất hiện đúng lúc để cứu giúp và dạy bảo cậu, chính là biểu tượng của lòng nhân ái và sự dẫn dắt dịu dàng. Cả dế Jiminy, người bạn nhỏ bé nhưng sáng suốt, cũng không ngừng nhắc nhở Pinocchio về những giá trị cốt lõi của cuộc sống: trung thực, chăm chỉ và yêu thương.

Hành trình của Pinocchio chính là tấm gương để trẻ thơ soi mình, học cách đối diện với những sai lầm và dần hoàn thiện bản thân. Câu chuyện không tô hồng thực tại mà khéo léo vẽ nên bức tranh đa chiều, nơi trẻ nhận ra rằng, dù cuộc sống đầy thử thách, tình yêu thương và sự kiên nhẫn sẽ giúp chúng vượt qua tất cả. Những điều đó không chỉ là bài học cho cậu, mà còn là cơ hội để cha mẹ hiểu rằng mọi đứa trẻ đều cần được trao thời gian và sự thấu hiểu.

Mỗi chúng ta vẫn luôn tồn tại một cậu bé người gỗ, mong mỏi trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Daisy Home Preschool

Có một miền ký ức mà bất kỳ ai khi chạm vào cũng thấy trái tim mình dịu lại, nhẹ bẫng như những giọt sương sớm còn vương trên lá. Miền ký ức ấy, tưởng đã chìm sâu dưới lớp bụi thời gian đã được Nguyễn Phan Quế Mai khẽ khàng nhấc lên, thổi hồn vào qua từng câu chữ trong “Những ngôi sao trên bầu trời thành phố”.

Bằng ngôn ngữ giàu nhịp điệu và đậm chất thơ, cuốn sách nhỏ đã vẽ nên bức tranh rực rỡ nhưng dung dị của làng quê Việt Nam. Ở đó có tiếng xào xạc của những rặng tre, ánh trăng rải vàng trên tán lá, và đàn đom đóm lập lòe trong đêm. Nhưng trên hết, những buổi trưa hè không ngủ, những trò chơi dân gian rộn rã như bịt mắt bắt dê, chọi cỏ gà, hay trốn tìm mới là “những ngôi sao” sáng nhất giữa bầu trời tuổi thơ ấy. Chính những điều giản dị ấy là ký ức đẹp đẽ mà nhà thơ Quế Mai muốn lưu giữ cho bao thế hệ trẻ thơ mai sau.

Giữa guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, giữa ánh sáng lấp lánh của màn hình điện tử, chúng ta dường như đã quên mất cách kể cho con một câu chuyện, quên mất cách cùng con trải nghiệm những điều bé nhỏ nhưng đong đầy ý nghĩa. Vậy nên, không chỉ khơi gợi những ký ức, cuốn sách còn là lời nhắn nhủ: hãy dành thời gian bên con nhiều hơn và cùng con tạo nên những câu chuyện của riêng mình.

Trong mỗi câu chuyện, tác giả đều khéo léo lồng ghép những bài học giản dị nhưng sâu sắc. Từ hình ảnh chiếc bút gỗ chấm mực, chị nhắc nhở rằng những điều tưởng chừng nhỏ nhặt lại có thể rèn cho trẻ sự cẩn thận và kiên nhẫn. Hay câu chuyện về việc “cho chuồn chuồn cắn rốn tập bơi” không chỉ là trò nghịch ngợm tuổi thơ mà còn là cách để dạy con trẻ vượt qua nỗi sợ hãi và hướng tới ước mơ. Và còn biết bao thông điệp khác, được gói ghém trong từng trang sách, chỉ chờ người đọc khẽ mở ra để chiêm nghiệm.

Nguyễn Phan Quế Mai đã đi qua nhiều nơi, chạm vào nhiều nền văn hóa, nhưng với chị, làng quê Việt Nam vẫn là miền ký ức thiêng liêng nhất. Chị viết: “Những điều bình dị nhất của làng quê mình chính là di sản văn hóa của chúng ta. Dù con có đi đâu và là ai chăng nữa, con hãy đem theo những di sản ấy.” Đây chính là lời dặn dò đầy yêu thương mà bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng nên khắc ghi khi nuôi dạy con.

Nếu thế giới công nghệ đang kéo chúng ta xa nhau hơn, thì cuốn sách này là một lời nhắc nhở rằng kết nối thật sự không nằm ở những thông báo hay tin nhắn, mà ở những khoảnh khắc bên nhau, kể cho nhau nghe một câu chuyện, lắng nghe nhau bằng cả tấm lòng. Với các bậc cha mẹ, “Những ngôi sao trên bầu trời thành phố” chính là cơ hội để bạn tạo nên sợi dây liên kết vô hình nhưng bền chặt với con cái mình.

Khi gấp cuốn sách lại, có lẽ bạn sẽ nhận ra rằng những điều đẹp đẽ nhất đôi khi chỉ là những phút giây ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe một câu chuyện, hay chỉ đơn giản là cảm nhận hơi ấm gia đình. Như ánh trăng rải vàng trên tán lá, cuốn sách này sẽ chiếu sáng trái tim bạn một cách dịu dàng.

Daisy Home Preschool

Xuất phát từ ao ước được “làm vui” đứa trẻ bên trong chính mình nên những câu chuyện mà Astrid Lindgren viết đều quá đỗi tự nhiên, hồn nhiên, không phải một người lớn đóng vai con trẻ. Niềm mến yêu của trẻ thơ tạo nên sức sống tươi xanh cho truyện của Astrid Lindgren. Và Lũ trẻ làng Ồn Ào là một bức tranh tuổi thơ đầy màu sắc như thế, nơi sáu đứa trẻ sống trong một ngôi làng nhỏ, cùng tạo nên những ngày hè không thể nào quên.

Lisa, cô bé dẫn chuyện, là cầu nối để chúng ta bước vào thế giới của những đứa trẻ làng Ồn Ào. Cùng với Lisa, Anna, Britta, Lasse, Bosse và Olle, độc giả được chứng kiến những trò đùa ngây thơ, những cuộc phiêu lưu tưởng chừng chẳng có hồi kết, từ thi nhau tỉa củ cải, nhảy vào đống cỏ khô cho đến kế hoạch “bỏ nhà ra đi.”

Cuộc sống trong ngôi làng nhỏ này được xây dựng trên sự gắn kết và hỗ trợ lẫn nhau. Sáu đứa trẻ không chỉ chơi đùa mà còn học cách chăm sóc ông, người già mắt kém không thể tự đọc sách; chúng tự tay nấu cháo, dọn giường và mang bánh quế đến nhà cô giáo khi cô bị ốm. Những hành động nhỏ nhưng đầy ấm áp này là bài học nhẹ nhàng về sự quan tâm, lòng trắc ẩn và trách nhiệm – những phẩm chất quan trọng để trẻ trưởng thành thành những con người tử tế.

Người lớn trong làng đóng vai trò như những người dẫn dắt, nhưng họ không áp đặt, chỉ đơn giản là tạo không gian cho lũ trẻ được tự do khám phá và học hỏi. Ông nội của Lisa là biểu tượng của sự kiên nhẫn, yêu thương; ông lặng lẽ lắng nghe lũ trẻ đọc sách, cùng chúng chia sẻ những khoảnh khắc ý nghĩa. Cô giáo, dù chỉ xuất hiện ngắn ngủi, lại là hình ảnh của sự dịu dàng, nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu thương có thể khơi dậy lòng biết ơn và sự gắn bó.

Những thay đổi của lũ trẻ trong câu chuyện cũng chính là lời nhắn nhủ của Astrid Lindgren về cách nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. Dẫu những trò nghịch ngợm vẫn hiện hữu, chúng dần biết đặt người khác lên trước bản thân mình, biết chia sẻ niềm vui và sự giúp đỡ từ những điều giản dị nhất. Sự trưởng thành ấy không đến từ những bài giảng khô khan mà từ chính trải nghiệm sống động của cuộc sống hàng ngày.

Làm cha mẹ, đôi khi chúng ta lo lắng đến mức muốn kiểm soát mọi khía cạnh cuộc sống của con trẻ. Nhưng những gì mà Lũ trẻ làng Ồn Ào nhắc nhở là hãy để trẻ được tự do khám phá, học hỏi từ cả niềm vui và những sai lầm. Hãy là người đồng hành, chứ không phải người áp đặt. Trẻ nhỏ, với sự nhạy cảm tự nhiên, sẽ cảm nhận được tình yêu thương thông qua hành động hơn là lời nói.

Bằng cách kể lại một tuổi thơ đầy sắc màu, Astrid Lindgren như muốn nhắn nhủ: hãy luôn giữ cho đứa trẻ trong mình. Trong guồng quay hiện đại, khi nhiều phụ huynh bị cuốn vào những lo toan, cuốn sách chính là một nhịp nghỉ để chúng ta nhìn lại, lắng nghe và kết nối sâu sắc hơn với con.

Daisy Home Preschool

Có những cuốn sách mang lại cảm giác như một cơn gió lành, mơn man và xoa dịu tâm hồn ta trong những ngày cần một điểm tựa. Người bà tài giỏi vùng Saga của Yoshichi Shimada chính là một trong những tác phẩm như vậy. Bằng lối kể chuyện chân thực mà giàu cảm xúc, cuốn sách khơi gợi ký ức tuổi thơ, đồng thời nhắc nhở chúng ta về sức mạnh của tình thân, niềm lạc quan, và cách tìm kiếm hạnh phúc từ những điều giản dị nhất.

Tokunaga Akihiro – nhân vật chính của câu chuyện – được gửi về vùng quê Saga sống với bà Osano trong hoàn cảnh gia đình khốn khó sau chiến tranh. Cậu bé mang theo mình nỗi buồn rời xa mẹ, lòng tự ti vì sự nghèo khổ, bỡ ngỡ trước một thế giới mới. Nhưng Saga, với những con người mộc mạc và tình cảm, đã nhanh chóng trở thành nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của cậu.

Vượt lên tất cả, nổi bật nhất trong bức tranh ấy chính là người bà Osano – nhân vật trung tâm và linh hồn của câu chuyện. Bà, dù nghèo đến đâu, vẫn cố gắng biến bữa ăn thành một niềm vui nho nhỏ. Bà luôn dạy cậu một triết lý giản đơn mà sâu sắc: “Hạnh phúc không phải thứ được định đoạt bằng tiền. Hạnh phúc phải được định đoạt bằng tâm thế của mỗi chúng ta.”

Không chỉ là người chăm sóc, bà Osano còn là người thầy lớn của Akihiro. Khi cậu bị bạn bè trêu chọc vì sự nghèo khó, bà không nói những lời an ủi sáo rỗng mà kể cho cậu nghe câu chuyện về con gà nhỏ không thể bay nhưng vẫn tự tin nhảy múa đầy kiêu hãnh. Qua câu chuyện ấy, bà khuyên cậu rằng, thay vì so sánh mình với người khác, hãy tự tin sống theo cách riêng.

Những ngày tháng sống cùng bà ở Saga đã trở thành nền tảng tinh thần vững chắc cho Akihiro. Trong những thử thách, cậu học được sự kiên cường. Giữa cuộc sống tưởng như nghèo nàn, cậu phát hiện vẻ đẹp tiềm ẩn từ những điều bé nhỏ, và qua sự chăm sóc âm thầm của bà, cậu hiểu rằng tình yêu không cần được thể hiện qua lời nói mà luôn hiện diện trong từng hành động giản đơn.

Người bà tài giỏi vùng Saga không chỉ là câu chuyện của riêng Akihiro mà còn là một bài học lớn dành cho tất cả chúng ta: hãy biết trân trọng những điều mình có và tìm thấy hạnh phúc trong chính tâm hồn mình. Cuốn sách với sự giản dị và sâu sắc, là một món quà đặc biệt dành cho những ai đang kiếm tìm sự an yên giữa những ồn ào của cuộc sống. Đối với các bạn nhỏ, tác phẩm là tấm gương sáng về tình yêu thương gia đình, giúp các em hiểu rằng giá trị đích thực không nằm ở vật chất, mà chính ở sự sẻ chia và quan tâm giữa con người với nhau.

Câu chuyện kết thúc, nhưng những dư vị ngọt ngào của nó vẫn còn đọng lại mãi trong lòng độc giả. Akihiro đã lớn lên, nhưng những bài học từ người bà và cuộc sống ở Saga vẫn là hành trang quý giá trên hành trình đời cậu. Và với mỗi người chúng ta, khi khép lại trang sách cuối cùng, sẽ cảm thấy như vừa được trở về với một miền ký ức tuổi thơ – nơi chứa đựng tất cả sự giản đơn nhưng luôn đong đầy yêu thương.

Daisy Home Preschool

Trong một thị trấn nhỏ, yên tĩnh, nơi cuộc sống trôi qua chẳng khác gì nhau, đã xuất hiện một cô bé với đôi mắt sáng như sao và trái tim tràn đầy yêu thương – Pollyanna.

Là một đứa trẻ mồ côi, em chuyển đến ở với dì Polly. Người dì dù có vẻ không thích thú việc sẽ đón đứa cháu gái này cho lắm, nhưng bà vẫn thực hiện những gì mình nên làm – vì thứ gọi là trách nhiệm mà bà vẫn hay nhắc đến. Pollyanna là tên ghép từ Polly và Anna – hai người em gái của mẹ cô bé, song dầu rằng đó là một hành động yêu thương và đầy trân trọng người thân, dì Polly cũng chẳng thấy cảm động gì. Vậy mà, Pollyanna lại vui đến nhảy cẫng lên khi gặp được dì, mặc kệ sự nghiêm khắc và căn phòng áp mái nóng nực mà bà đã chuẩn bị cho cháu gái.

Pollyanna luôn biết cách thổi vào mọi thứ xung quanh mình một nguồn năng lượng tươi mới, mạnh mẽ và đầy sức sống với “trò chơi vui mừng” kỳ diệu mà cha đã dạy em trước khi rời xa thế giới này – một trò chơi đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc: tìm ra điều đáng mừng trong mọi tình huống. Căn phòng áp mái nóng bức và trống trải? Thật may vì cô bé có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ. Những lời phê bình của dì Polly nghiêm khắc? Đó là điều tuyệt vời vì dì Polly luôn quan tâm đến từng cử chỉ của cô bé. Pollyanna lớn lên, không chỉ bằng tình thương mà còn nhờ những thử thách, vì mỗi khoảnh khắc khó khăn đều được cô bé chạm tới bằng tinh thần yêu đời, và từ đó, em càng trở nên rạng rỡ, mạnh mẽ như một bông hoa luôn hướng về mặt trời.

Pollyanna khiến người đọc thấy rung động, không chỉ vì sự lạc quan đáng yêu mà còn bởi cách cô bé lan tỏa niềm vui ấy đến mọi người. Dì Polly có thể khô khan, trầm lặng, tưởng như chẳng có chút dịu dàng nào trong lòng, nhưng sự hiện diện của Pollyanna đã dần làm mềm lòng bà. Trong trái tim của dì, một tia sáng nhỏ đã le lói khi nhìn thấy cháu gái mình vui sướng nhảy nhót, ríu rít và biến những thử thách thành niềm hân hoan. Cách giáo dục của dì Polly, dù không quá ấm áp, nhưng lại giúp Pollyanna phát triển trong một môi trường không chỉ có yêu thương mà còn cả sự nghiêm nghị, cứng rắn. Bà dạy cho Pollyanna cách sống trong khuôn khổ, còn Pollyanna dạy bà cách yêu thương thật sự. Đó là một bài học quý giá mà bố mẹ có thể học hỏi: đôi khi, những đứa trẻ không chỉ cần tình yêu vô điều kiện mà cũng cần sự định hướng để trở nên độc lập và mạnh mẽ.

Điều đặc biệt ở Pollyanna là em không chỉ tự vun đắp sự lạc quan cho mình, mà còn truyền niềm tin ấy đến từng con người trong thị trấn nhỏ. Bà cụ buồn bã vì cô đơn, người đàn ông khổ sở vì bệnh tật, hay chú làm vườn già nua còng lưng vì tuổi tác… tất cả đều tìm thấy một phần sức mạnh của mình trong trò chơi “thấy mừng” của cô bé. Pollyanna đã trở thành “mặt trời bé con” của cả thị trấn, bởi cô bé sưởi ấm tâm hồn người khác không bằng những lời khuyên to tát, mà bằng niềm vui giản đơn, hồn nhiên và tình thương vô điều kiện.

Pollyanna như đang nhắc mỗi người rằng, cuộc sống sẽ luôn có lúc u ám, nhưng hãy nhớ rằng, có một mặt trời bé con bên trong mỗi chúng ta.

Daisy Home Preschool

Cuộc đời có những bước ngoặt bất ngờ – những ngày trời đang yên bình bỗng hóa thành những thử thách không lường trước. Nhưng chính những thử thách ấy lại mang đến cho trẻ con, và cả chúng ta, những bài học về lòng dũng cảm, sự kiên nhẫn và khả năng thích nghi. Trong “Dưới bóng trăng ngà”, câu chuyện của Cải Xoong không chỉ là hành trình của một cô thỏ nhỏ tìm kiếm sự an toàn giữa khu rừng kỳ bí, mà còn là một bức tranh tinh tế về cách trẻ em đối diện với những thay đổi không mong muốn trong cuộc sống.

Khi gia đình Thỏ buộc phải chuyển khỏi ngôi nhà cũ, mẹ con Cải Xoong bước vào một cuộc sống mới với đầy rẫy những khó khăn. Việc Thỏ Bố biến mất như một lỗ hổng không thể lấp đầy trong trái tim họ. Nhưng như Thỏ Mẹ đã từng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta phải sống tiếp thôi. Chúng ta có việc phải làm.” Lời nói ấy không chỉ là sự nhắc nhở về bổn phận, mà còn là lời an ủi, giúp Cải Xoong hiểu rằng, dẫu thế giới có nhiều biến đổi, chỉ cần tình yêu và sự chăm sóc của gia đình thì mọi thứ rồi sẽ ổn.

Cải Xoong, cô thỏ nhỏ vốn chỉ quen với bình yên, nay phải đối mặt với muôn vàn khó khăn của cuộc sống mới, từ việc phải tự mình chăm sóc em trai Kip, đến việc khám phá khu rừng kỳ lạ và đầy bất trắc. Trong từng bước chân của mình, cô bé gặp gỡ những người hàng xóm kỳ lạ nhưng đầy tình cảm, như Ông Cú Titus Gối Ngủ với giọng điệu khàn khàn và lạnh lùng, dần trở thành một biểu tượng của sự bảo vệ, hay Quý Cô Agatha Bắp Cải – một nhân vật có vẻ kiêu kỳ nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ gia đình nhà thỏ. Mỗi nhân vật trong khu rừng như một phần của bức tranh lớn về cuộc sống, mang đến cho Cải Xoong những bài học khác nhau, giúp cô bé nhận ra rằng, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, luôn có những tấm lòng tử tế đồng hành.

Những bậc cha mẹ có lẽ sẽ nhìn thấy hình ảnh của mình trong Thỏ Mẹ – một người mẹ mạnh mẽ nhưng cũng đầy nhạy cảm, luôn tìm cách bảo vệ và hướng dẫn con cái vượt qua những khó khăn. Dù cuộc sống có nhiều biến động, bà không bao giờ từ bỏ hy vọng và tình yêu dành cho các con.

Sự tinh tế của “Dưới bóng trăng ngà” còn nằm ở cách mà Gregory Maguire đã xây dựng nên một câu chuyện dành tặng cả những người lớn muốn hiểu thêm về thế giới nội tâm của con trẻ. Những câu hỏi ngây thơ của Cải Xoong, như “Mẹ ơi, liệu có phải lão cáo đã bắt được bố không?”, là điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng sẽ có khi đối mặt với biến cố lớn. Chính sự bình thản, dù đau lòng, trong câu trả lời của Thỏ Mẹ giúp con trẻ nhận ra rằng, đôi khi không phải mọi câu hỏi đều có câu trả lời rõ ràng, nhưng tình yêu và sự bảo vệ của cha mẹ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc.

Cuốn sách này không chỉ là một câu chuyện về sự mất mát và hồi sinh, mà còn là hành trình của việc học cách sống chung với những thay đổi. Ông Manfred Cua Cỏ, với sự khôn ngoan của một người già, đã giúp Cải Xoong hiểu thêm về thế giới đầy hiểm nguy nhưng cũng đầy yêu thương này. Những câu chuyện của ông về các nhân vật kỳ bí trong khu rừng không chỉ là trò giải trí, mà còn giúp Cải Xoong hiểu rằng, mọi thứ đều có quy luật của nó, và sự sống luôn tiếp diễn, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, “Dưới bóng trăng ngà” không phải là một câu chuyện cổ tích có phép màu hay một cái kết hạnh phúc. Nó là câu chuyện của cuộc sống thực, nơi những đau thương có thể vẫn đang tồn tại song song với hy vọng. Cuốn sách này như một lời thì thầm dịu dàng: dù những thử thách có thể đến bất cứ lúc nào, bạn luôn có thể giúp con mình vượt qua bằng tình yêu và sự chăm sóc. Trong những đêm đen, ánh sáng từ bóng trăng ngà sẽ luôn dẫn lối cho chúng ta.

“Ngày mai sẽ đủ tốt thôi”, câu nói của ông Cú vọng xuống ở cuối truyện như một lời nhắn nhủ dành cho tất cả chúng ta.

Daisy Home Preschool

Billy trong tác phẩm của Helen Rutter là một cậu bé can đảm. Bởi dù phải đối mặt với sự chế giễu từ bạn bè và những nỗi sợ bên trong thì cậu bé vẫn không ngừng mơ về một tương lai khác – nơi cậu có thể đứng trên sân khấu, trước mọi người và khiến họ cười, không phải do sự khập khiễng trong lời nói mà vì chính những câu chuyện hài hước cậu mang lại. Cậu bé mắc chứng cà lăm với hành trình của lòng dũng cảm và tình yêu thương liệu có đủ sức để biến giấc mơ ấy thành sự thật không?

Nguồn hình ảnh: Sưu tầm

Từ những trang đầu tiên của câu chuyện, ta cảm nhận rõ nỗi đau và sự cô đơn mà Billy phải chịu đựng. Việc mắc chứng cà lăm khiến cậu luôn cảm thấy mình lạc lõng, khác biệt và sợ hãi trước cái nhìn của người khác. Cậu bé luôn cố gắng tránh giao tiếp, giữ cho mình im lặng với hy vọng điều này sẽ giúp cậu thoát khỏi sự chế giễu từ bạn bè. Thế nhưng, nỗi sợ hãi không phải là điều có thể tránh né. Cảm giác tự ti luôn đè nặng trong lòng Billy, khiến cậu ngày càng khép kín và xa rời mọi người.

Điều tuyệt vời của câu chuyện nằm ở chỗ Billy không dừng lại ở việc chấp nhận mình là người yếu đuối hay mãi né tránh vấn đề. Cậu đã thay đổi, từ một cậu bé rụt rè trở thành một người dũng cảm, dám đối mặt với nỗi sợ của chính mình. Với sự hỗ trợ từ mẹ và những người bạn tốt bụng như Egg, Billy dần nhận ra rằng mình không cô đơn trong cuộc hành trình này. Cậu không chỉ tin tưởng, mở lòng và chấp nhận sự giúp đỡ của những người xung quanh mà còn học được cách sử dụng chính giọng nói cà lăm của mình trong các tiết mục hài hước, biến điều mà cậu nghĩ là khuyết điểm trở thành điểm mạnh độc đáo. Cậu bé đã biến nỗi sợ hãi và tự ti thành động lực để phát triển, và cuối cùng là dũng cảm đứng trước đám đông, khiến mọi người cười bằng chính bản thân mình.

Tình yêu và niềm tin của mẹ là nguồn động lực lớn lao cho Billy. Chính tình thương vô điều kiện của mẹ, cùng sự tin tưởng vào khả năng của con trai, đã giúp Billy nhận ra bản thân có giá trị và rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn. Không chỉ có mẹ, mà những người bạn như Egg và những nhân vật xung quanh cũng đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của Billy. Sự chân thành, không phán xét của họ giúp Billy nhận ra rằng cậu không cần phải thay đổi để trở nên giống mọi người, mà hãy tự tin với chính con người mình. Từ đó, cậu dần phá vỡ những rào cản mà mình tự đặt ra, và bước ra thế giới với một tâm hồn tràn đầy năng lượng.

Với mỗi cha mẹ, cuốn sách này còn mang lại bài học về cách nuôi dưỡng sự tự tin của con. Giống như mẹ của Billy, việc luôn ủng hộ, lắng nghe và tạo niềm tin cho con là cách tốt nhất để giúp trẻ vượt qua những khó khăn. Sự hiện diện của tình yêu thương và niềm tin không chỉ giúp trẻ phát triển về mặt tinh thần, mà còn góp phần vào sự hình thành tính cách độc lập, mạnh mẽ sau này.

Daisy Home Preschool

Vẫn lối kể chuyện dí dỏm mà ta đã từng đọc về Pippi tất dài, Emil cũng hội tụ đầy đủ những phẩm chất của một đứa trẻ con thực thụ. Cậu bé đặc biệt không chỉ bởi “năm tuổi và khỏe như một con bò mộng nhỏ” mà vì cậu là tác giả của loạt trò nghịch oái oăm không dứt tại một trang trại ở Thụy Điển. Tại sao lại như vậy? Ông bố thì bứt tóc kêu trời, bà mẹ thì cầu nguyện và ghi nhật ký, dân làng thì thấy vợ chồng họ thật đáng thương, bởi Emil nghịch quá thể.

“Lại thằng nhóc Emil!” – mỗi lần nghe dân làng Lonneberga thốt lên câu ấy, người ta có thể tưởng tượng ngay ra cảnh cậu nhóc Emil đang nhảy vào một trò tinh nghịch mới. Emil Svensson, với đôi mắt tròn xoe, gương mặt hồn nhiên nhưng tinh quái, là biểu tượng không thể thiếu trong ngôi làng nhỏ Smaland, nơi mà dường như không có ngày nào yên bình khi cậu xuất hiện.

Emil là hình ảnh của một đứa trẻ hiếu động, bướng bỉnh nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn trong sáng và giàu lòng yêu thương. Những trò nghịch ngợm “để đời” của Emil – từ việc chui đầu vào liễn súp, nhúng em gái Ida vào thùng mứt, hay treo em gái lên đỉnh cột cờ – đều xuất phát từ sự tò mò, lòng hiếu kỳ và mong muốn khám phá thế giới xung quanh. Đây là những phẩm chất của một đứa trẻ tự do trong tư tưởng, không bị ràng buộc bởi những quy tắc khô khan của người lớn. Chính sự tự do ấy đã nuôi dưỡng cho Emil một trí tưởng tượng bay bổng và khả năng giải quyết vấn đề sáng tạo, điều mà những đứa trẻ ngày nay thường bị thiếu hụt trong môi trường giáo dục khuôn khổ.

Từ câu chuyện của Emil, chúng ta thấy rõ một điều: mỗi đứa trẻ đều có tiềm năng, chỉ cần được dẫn dắt đúng cách. Trong trang trại Katthult, Emil không chỉ gây ra những tình huống dở khóc dở cười mà còn khiến người lớn phải suy ngẫm về cách đối xử với trẻ em. Cha của Emil, người thường bứt tóc vì những trò nghịch ngợm của con trai, dù luôn la mắng, nhưng lại có cách cư xử khác. Ông thường giam cậu vào nhà kho để cậu có thời gian tự suy ngẫm và thú vị là Emil luôn tận dụng những lúc như vậy để điêu khắc những bức tượng nhỏ bằng gỗ. Những hình phạt không hề ngăn cản Emil, ngược lại, chúng trở thành cơ hội để cậu bé thể hiện bản thân theo cách sáng tạo và tích cực. Cách giáo dục không áp đặt ấy chính là một trong những điều rất quý giá đối với sự phát triển của trẻ.

Một nhân vật khác có ảnh hưởng rất lớn đến sự hành trình lớn lên của Emil là mẹ. Mẹ Emil luôn tin tưởng vào lòng tốt của con trai, luôn bênh vực và ghi chép lại những trò tinh nghịch của cậu vào cuốn nhật ký. Ở bà, ta thấy một người mẹ kiên nhẫn, thấu hiểu và tin tưởng vào bản chất tốt đẹp của con mình, dù cậu bé có nghịch ngợm đến đâu. Khi ta đặt niềm tin vào con cái, để chúng thấy rằng mình được yêu thương và tin tưởng, dù đôi khi có phạm sai lầm sẽ giúp trẻ phát triển hết tiềm năng của mình mà không sợ hãi.

Những trò nghịch ngợm của Emil có thể khiến người lớn phải đau đầu, nhưng thực chất, đó là cách cậu bé khám phá thế giới và phát triển kỹ năng xã hội. Khi Emil nhổ răng hàm cho cô Lina, hay tự mình kiếm tiền tại lễ hội Hultsfred, cậu đang học cách giúp đỡ người khác và trở thành một thành viên có trách nhiệm trong cộng đồng. Qua mỗi trò nghịch ngợm, Emil không chỉ gây ra rắc rối mà còn đem lại những niềm vui và sự hứng khởi cho mọi người xung quanh. Và cuối cùng, chính Emil đã cứu sống chú Alfred, một hành động đầy quả cảm mà sau này giúp cậu trở thành thị trưởng của ngôi làng. Chúng ta có thể sẽ quên rằng, những đứa trẻ nghịch ngợm nhất, đôi khi lại là những người có tiềm năng lớn nhất trong tương lai.

Mỗi trang sách của Lại thằng nhóc Emil không chỉ là tiếng cười vui vẻ, mà còn là những thông điệp sâu sắc về giá trị gia đình, sự trưởng thành và trách nhiệm của cha mẹ. Emil, với tất cả sự tinh nghịch của mình, đã trở thành biểu tượng cho một tuổi thơ tự do, nơi mà sự sáng tạo và lòng hiếu kỳ được khuyến khích. Nhờ tình yêu thương của mẹ và sự bao dung của những người xung quanh, Emil không chỉ lớn lên trong sự an yên của làng Lonneberga mà còn phát triển thành một cậu bé có tấm lòng nhân hậu.

Daisy Home Preschool