Câu chuyện cảm động về chiến tranh và sức mạnh của tình bạn
“Cáo Pax” của Sara Pennypacker là kể về tình bạn không lời giữa cậu bé Peter và chú cáo nhỏ Pax. Mối liên kết đặc biệt này được tác giả khắc họa một cách tinh tế, đến mức khi chia cắt, nó có sức mạnh lay động cả thế giới nội tâm của người đọc. Từng câu chữ không chỉ tái hiện hình ảnh về sự chân thành mà còn là hành trình tràn đầy nghị lực và lòng dũng cảm để vượt qua mọi khoảng cách và khó khăn.
Chiến tranh đã khiến Peter và Pax bị buộc phải chia xa. Bố của Peter lên đường nhập ngũ và cậu phải chuyển đến sống với ông nội, để lại người bạn bốn chân thân thiết của mình trong rừng. Nhưng nỗi âu lo và dằn vặt khi bỏ lại người bạn lông xù đã thôi thúc Peter quay về tìm lại Pax. Đây là một hành trình đầy thử thách, nơi cậu phải vượt qua 300 dặm với bao khó khăn để tái ngộ với người bạn trung thành.
Đối với một cậu bé như Peter, việc đơn độc vượt qua hành trình ấy chẳng hề dễ dàng. Cậu phải đối mặt với rét lạnh, thương tích, và thậm chí là gãy chân. Nhưng may mắn thay, Peter gặp được bà Vola – một người phụ nữ lớn tuổi thông thái, người đã giúp đỡ cậu cả về vật chất lẫn tinh thần. Qua những ngày tháng sống cùng Vola, Peter không chỉ được chữa lành vết thương thể xác mà còn học được những bài học quý giá về lòng nhân ái và sự tha thứ. Vola cũng dần mở lòng để kể về những trải nghiệm đau thương và nỗi ám ảnh khi đối diện với cái giá của chiến tranh. Chính qua những câu chuyện ấy, Peter dần nhận ra thế giới kinh hoàng khi có chiến tranh và trân trọng hơn giá trị thực sự của hòa bình.
Trong khi đó, Pax cũng có những trải nghiệm riêng, khi gặp gỡ và kết bạn với đồng loại của mình, những chú cáo có cái nhìn và hiểu biết về con người rất khác với cậu. Pax thường đặt cho những người bạn mới của mình những cái tên ngộ nghĩnh. Bác cáo có bộ lông xám được gọi là “Bác Xám”, một cô cáo luôn cáu kỉnh và khó gần được gọi là “Cáu Kỉnh” và chú cáo nhỏ nhất trong bầy được gọi là “Còi Gí”. Cùng với những người bạn này, Pax dần tìm về những bản năng nguyên thủy của loài cáo và bắt đầu hiểu hơn về “con người” – loài của cậu chủ, và “chiến tranh” – thứ đã tách rời cậu và Peter.
Thông qua nhân vật Bác Xám, tác giả còn đặt ra câu hỏi: “Con người, những kẻ bị cuốn vào vòng xoáy của chiến tranh, họ có thực sự hiểu điều gì mình đang đánh mất không?” Từ góc nhìn của cáo Pax và những người bạn, ta phần nào thấy rõ câu chuyện về loài vật cũng chính là câu chuyện về con người. Có bao nhiêu trẻ mồ côi như chị em Còi Gí? Có bao nhiêu cậu bé bị thương tật vì bom đạn như chú cáo con ấy, để rồi không thể di chuyển bình thường được nữa? Thiên nhiên bị tàn phá, sông suối bị bom nổ đến mức đục ngầu, đất đai thì nhiễm độc… Nỗi đau chiến tranh không chỉ ám ảnh con người, mà nó thực sự có sức tàn phá đáng sợ đến mọi loài trên hành tinh này.
Pax thuộc về rừng sâu, còn Peter thuộc về loài người. Thế nhưng, sợi dây vô hình của tình yêu thương đã gắn kết cả hai. Tác giả Sara Pennypacker đã tạo nên áng văn đẹp đẽ về lòng chung thủy và sự mất mát trong thời chiến. Mỗi câu từ đều ẩn chứa những cảm xúc chân thực nhất, ở đó có giọt nước mắt của sự chia ly, nụ cười của sự đoàn tụ, và cả những vấp ngã cần thiết để lớn lên. Tình yêu thương thật kỳ lạ, nó đã phá vỡ ranh giới giữa người và mọi giống loài trên đời.
Daisy Home Preschool